Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới
Chương 292
Mắt thấy hai cha con bắt đầu đấu đá lẫn nhau, Tô Cẩm dẫn người đi ra khỏi góc tối.
Diễn xuất này, thật đúng là đặc sắc.
Tô Cẩm đứng ở một bên, hứng thú nhìn hai người này cắn xé nhau.
Lục Chi Vận nhìn phải gọi là trợn mắt há mồm.
Chuyện xảy ra hôm nay, mỗi một lần đều phá vỡ nhận thức của cô ấy, nhưng sau khi cô ấy chấp nhận hình ảnh được xây dựng của Diệp Ảnh, cô ấy phát hiện đứng ở góc độ người xem trò vui, thật sự thú vị, giống như lúc này, hay cho bộ phim ‘Cha từ nữ hiếu’.
Mấy phút sau, cuối cùng cha Diệp và Diệp Ảnh đã ý thức được, ngoại trừ Từ Dương, còn có người đứng xem.
Hai cha con dừng tay, vừa nghiêng đầu đã thấy Tô Cẩm.
Hai người vội vã quay về phía Tô Cẩm cầu cứu.
Đáng tiếc, Tô Cẩm chỉ nhàn nhạt cười, không có chút nào muốn ra tay thu Từ Dương.
Trong thoáng chốc, cha Diệp dường như nghĩ tới điều gì đó, ông ta giận dữ: “Cô cùng một giuộc với Từ Dương! ! !” Không phải vậy thì sao Từ Dương đã bị bắt lại xuất hiện ở nơi này?
Tô Cẩm lắc đầu, lạnh giọng nói: “Diệp tiên sinh, lời này của ông không đúng, tôi sẽ không thiên vị bất kỳ kẻ nào, cũng sẽ không thiên vị vong hồn, tôi chỉ muốn chân tướng rõ ràng khắp thiên hạ.”
Ngay sau đó, Tô Cẩm còn nói: “Diệp tiên sinh, lúc chúng ta vừa gặp, tôi cũng đã nói, tôi ngoại trừ am hiểu bắt quỷ, tôi còn am hiểu đoán mệnh, xem tướng.”
Hai chữ xem tướng cô gằn thật nặng.
Cha Diệp bị ánh mắt lợi hại của cô nhìn, toàn thân run lên bần bật.
Không phải cảm giác lạnh lẽo, mà chính là cảm giác bị nhìn thấu nghĩ mà sợ và khủng hoảng.
Tô Cẩm cười như không cười liếc nhìn ông ta: “Lúc bắt đầu, tôi đã nhìn ra trên người Diệp tiên sinh có một mạng người. Lúc ấy tôi đã ngộ nhận là mạng này có liên quan trực tiếp đến ông, Diệp Ảnh là bị người bị hại của ông ảnh hưởng đến.
Nhưng sau khi tôi gặp con gái của ông, tôi chợt phát hiện, suy đoán của tôi sai rồi. Trên tướng mạo của Diệp Ảnh có không ít hoa đào nát, thậm chí còn có vài cọng hoa đào có mang theo cái chết.
Diệp Ảnh dù chưa trực tiếp gánh mạng người, nhưng lại có người bởi vì cô ta mà chết.”
Tô Cẩm lạnh lùng đảo mắt sang Diệp Ảnh.
“Từ ban đầu cho đến hiện tại, trong miệng hai người căn bản cũng không có một câu nói thật!”
“Cho nên sau khi tôi tóm được Từ Dương, đi thẳng khỏi Diệp gia, tôi mang theo bọn họ ngồi chờ ở chỗ tối, rất hiển nhiên, nhân chứng vật chứng đều lấy được.” Tô Cẩm vừa nói vừa chỉ vào cái hố mà cha Diệp đào kia.
Xương trắng trong hố rõ ràng đã tỏ rõ tội danh của ông ta.
Nguyên Cảnh đung đưa chiếc điện thoại trong tay: “Thật ngại quá, Diệp tiên sinh, nhất cử nhất động của ông đều bị chụp lại rồi, đây chính là chứng cứ tốt nhất, nhân chứng vật chứng đều ở đây.”
Cha Diệp lung lay sắp đổ.
Bản thân mình bị tóm rồi… ?
Diệp Ảnh sững sờ trong chốc lát, không biết dũng khí đến từ đâu, cô ta co cẳng muốn chạy.
Cô ta chỉ là thứ tra nữ, chuyện mạng người, không liên quan gì với cô ta!
Thấy vậy, Lục Chi Vận chạy thật nhanh tới bắt lấy Diệp Ảnh, không đợi Diệp Ảnh phản ứng, cô ấy vung tay chính là một bạt tai, một cái tát kia, Lục Chi Vận dùng mười phần sức lực, trên mặt Diệp Ảnh rất nhanh đã sưng phồng lên.
Lục Chi Vận vênh váo hung hăng: “Cô chắc phải biết vì sao tôi đánh cô chứ, đây là cô nợ tôi, về sau chúng ta không liên quan gì đến nhau nữa, coi như tôi mắt mù, chưa từng quen biết cô.”
Đánh người xong, Lục Chi Vận nhìn về phía Tô Cẩm: “A Cẩm, tiếp theo thì sao?”
Tô Cẩm: “Bảo người mang chứng cứ giao lại cho nhóm đặc biệt ở vùng này.” Diệp tiên sinh giết người, lại muốn hủy thi diệt tích, tội danh không nhẹ, về phần Diệp Ảnh… Mặc dù tra nữ không phải tội, nhưng cô ta ở trong vụ án của Từ Dương, cũng thành đồng lõa.
Sau đó, Tô Cẩm nhìn Từ Dương: “Ta còn một vấn đề muốn hỏi anh, kỹ năng mê hoặc của anh lấy được từ nơi nào?”
Kỹ năng mê hoặc
Từ Dương ngơ ngác nhìn Tô Cẩm, suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Không biết…”
“Loại kỹ năng này chẳng lẽ không phải biến thành quỷ là đã có rồi sao?” Từ Dương tò mò hỏi.
Anh ta còn tưởng rằng ai cũng đều có loại kỹ năng này! Không ngờ Tô quán chủ thế mà còn cố ý hỏi một câu như thế?
Tô Cẩm không tiếp tục đề tài này nữa, tiện tay liền thu Từ Dương vào trong cúc áo của cô một lần nữa.
Thông qua bùa Truyền Họa, cô nói với Sở Lâm: “Anh liên hệ với vị Tiết đạo trưởng trước kia, bảo ông ta tới đây một chuyến, nói là tôi tặng cho ông ta một món quà.”
Sở Lâm kinh ngạc hỏi: “Sư phụ, không phải cô đã nói là giao bọn họ cho người của Tiểu tổ đặc biệt sao?” Tại sao lại còn muốn gọi Tiết đạo trưởng?
Tô Cẩm nói vừa thẳng thắn vừa mang theo vẻ ghét bỏ: “Tôi không muốn trực tiếp liên hệ với người của Tiểu tổ đặc biệt, phiền lắm! Tốt nhất là để Tiết đạo trưởng xử lý mấy việc tiếp theo.”
Vừa nhìn đã biết Tiết đạo trưởng thường xuyên liên hệ với người của Tiểu tổ đặc biệt, mà ông ta lại là đạo trưởng của Tam Thanh quán vẫn đang hoạt động ở Kinh Thành này, bởi vậy để cho ông ta xử lý mấy loại chuyện như thế này có lẽ sẽ càng thuận lợi hơn.
Sở Lâm lập tức hiểu ý của Tô Cẩm.
Dù sao thì trong những người của Tiểu tổ đặc biệt, quả thật có một số người không hòa hợp lắm.
Rất phiền phức, nhất là Ninh Quy trước đó…
Sở Lâm nhắn tin cho Tiết đạo trưởng, Tiết đạo trưởng vừa nhìn thấy Tô quán chủ định tặng quà cho mình lập tức nhảy xuống giường, không nói hai lời, nhanh chóng mặc quần áo lao tới địa chỉ ghi rõ trên điện thoại.
Cùng lúc đó, cha Diệp bỗng nhiên bịch một tiếng quỳ gối trước mắt Lục Chi Vận.
Thấy ông ta như thế, Diệp Ảnh cũng quỳ xuống theo.
Đây là khoảnh khắc hiếm hoi hai cha con cùng thống nhất chiến tuyến.
“Tiểu Vận, cậu nghe mình nói, đều là lỗi của mình, là mình không tốt, nhưng tình chị em giữa cậu với mình không phải là giả mà. Cậu giúp mình với được không? Xin cậu nói giúp vài lời trước mặt Tô quán chủ giúp mình, bị đánh cũng được, bị mắng cũng được, muốn bồi thường thế nào mình cũng chấp nhận mà…”
“Chúng tôi dập đầu với cháu, chúng tôi cũng xin lỗi cháu, nhưng xin đừng giao chúng tôi cho Tiểu tổ đặc biệt gì đó mà…Nếu như thế, chúng tôi cũng coi như xong luôn!”
Mặc cho Diệp Ảnh và cha Diệp cầu xin tha thứ thế nào thì Lục Chi Vận cũng không thèm liếc mắt nhìn thêm, quay người tránh sáng một bên để tránh bị hai người kia quỳ lạy.
Chậc, xui quá đi!
Ai mà muốn bị hai kẻ cặn bã như bọn họ quỳ lạy chứ?
Làm bẩn vận thế của cô ấy thì làm sao bây giờ?!
Tô Cẩm đưa tay ném ra một lá bùa, nhốt hai người Diệp Ảnh và cha Diệp lại bên trong hàng rào ánh sáng bên dưới lá bùa, khiến bọn họ không thể bước ra khỏi hàng rào ánh sáng này được mà chỉ có thể đứng yên tại chỗ.
“Hai người ở yên chỗ này mà tự kiểm điểm bản thân đi, sau đó sẽ có người dẫn hai người đi nhận tội đền tội.”
Để lại những lời này, Tô Cẩm quay đầu rời đi.
Lục Chi Vận cũng quay đầu đi không thèm ngoảnh lại, mặc cho phía sau truyền đến tiếng cầu cứu, tiếng kêu khóc, cuối cùng biến thành tiếng chửi rủa.
Lục Chi Vận nhún vai, muốn chửi thì cứ chửi đi, ai bảo mình mắt mù cơ chứ? Sau này phải ghi nhớ thật kỹ mới được.
Ba người dọc theo đường cũ trở về, Nguyên Cảnh gửi đoạn video đã ghi lại cho Sở Lâm, Sở Lâm chuyển tiếp cho Tiết đạo trưởng.
Ở trên đường, sau khi Tiết đạo trưởng xem video xong liền ngơ ngác cả một hồi lâu, mãi đến khi ông ta lần theo địa chỉ và tìm được hai cha con Diệp gia đang bị nhốt lại thì mới ý thức được Tô quán chủ bảo ông ta tới đây làm cái gì.
Đối với chuyện này, Tiết đạo trưởng vô cùng thổn thức, ôi, tại sao mình không thể tận mắt nhìn thấy uy phong của Tô quán chủ được một lần chứ?
Ông ta vừa thổn thức vừa gọi điện thoại cho Sở Lâm: “Sở đạo trưởng, sau này nếu có chuyện như thế này thì có thể cho tôi đi theo Tô quán chủ học hỏi một chút kinh nghiệm được không?”
Sở Lâm im lặng một lúc: “Việc tốt như thế đến tôi xếp hàng còn chưa tới, sao có thể đến phiên ông?”
Tiết đạo trưởng: “…”
Ba người Tô Cẩm, Nguyên Cảnh và Lục Chi Vận về khách sạn, không đợi Lục Chi Vận nói chúc ngủ ngon thì Tô Cẩm đã ra hiệu cho Nguyên Cảnh cùng cô bước vào phòng.
Sau đó, Lục Chi Vận bị nhốt ở ngoài cửa.
Lục Chi Vận lúc đó liền ngơ ngác: “???” Chuyện của ba người, tại sao đột nhiên cô ấy lại bị loại ra ngoài rồi?
Hơn nữa còn là do A Cẩm tự tay đóng cửa nữa?
Lục Chi Vận chua chát chạy đi tìm Lục Chi Ninh kể khổ, hôm nay cô ấy đã thật sự trải qua quá nhiều chuyện…đôi vai nhỏ bé của cô đã phải gánh một sức nặng không nên gánh rồi.
Vừa vào cửa, Tô Cẩm liền thả Từ Dương ra.
Nguyên Cảnh ý thức được lần này có quan hệ với câu hỏi mà trước đó Tô Cẩm đã hỏi: “A Cẩm nghĩ rằng kỹ năng mê hoặc của anh ta có gì đó kỳ lạ phải không?”
Tô Cẩm gật đầu: “Đúng vậy, tuy nói rằng vong hồn có thể mở ra được rất nhiều năng lực, nhưng Từ Dương chỉ mới chết một năm, anh ta chỉ là một quỷ mới, hơn nữa còn ngốc bạch ngọt như vậy, vừa nhìn cũng biết không phải là quỷ biết tu hành.”
Mà kỹ năng mê hoặc của anh ta rõ ràng giống như kích hoạt thứ gì đó nên mới mở ra được.
Từ Dương ngốc bạch ngọt: “…” Cũng không cần phải nói thẳng ra trước mặt tôi như thế chứ?