Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới
Chương 291
Lúc này cha Diệp tức giận đến mức lồng ngực phập phồng kịch liệt, nếu không phải là mình chỉ có một đứa con gái như vậy, ông ta thật sự muốn phủi sạch quan hệ, mặc kệ không hỏi!
Nói tới nói lui, cũng trách ông ta bình thường quá dung túng: “Sớm biết như này, cha đã không nên thuận theo tính tình của con làm bừa!”
Không phải vậy làm sao có kiếp nạn ngày hôm nay?
Cha Diệp tức giận vô cùng, nhưng cũng chỉ tức giận nói: “Từ nay về sau, con làm gì thì động não cho cha thêm một chút, làm chuyện gì cũng không được để lại chứng cứ!” Ông ta không sợ cô ta làm ra chuyện ác, nhưng ông ta sợ cô ta không có bản lĩnh thu thập cục diện rối rắm kia, để lại chứng cứ, hại chính cô ta cũng mệt cho Diệp gia!
Vừa dứt lời, chỉ thấy chiếc vali để bên cạnh, đột nhiên quay cuồng, dường như bày tỏ đối phương đang tức giận!
Cha Diệp và Diệp Ảnh nhất thời rụt lại thành một cụm.
Diệp Ảnh khóc sướt mướt lên tiếng: “Đừng tìm tôi, đừng tìm tôi…”
Cha Diệp lạnh giọng nói: “Ai đó? Ai đang giả thần giả quỷ? Có bản lĩnh thì đi ra đi! Đừng có trốn tránh!”
Thế là, một giây sau, một cái bóng màu đen xuất hiện trước mặt cha Diệp và Diệp Ảnh.
Lúc ấy cha Diệp cảm thấy toàn thân không ổn, ông ta chỉ cả gan tùy tiện rống lên vài câu, nào nghĩ tới, thật đúng là có thể xuất hiện một bóng người… A không, bóng quỷ!
Hai cha con rúc vào một chỗ, cha Diệp tiếp tục nói: “Mi, mi đừng làm loạn, ta biết đại sư rất lợi hại! Vị đại sư kia một chiêu là có thể giải quyết lệ quỷ! Ta khuyên mi nên thức thời một chút!”
Từ Dương đưa lưng về phía hai người bọn họ, khắp khuôn mặt là sự trào phúng.
Anh ta quay đầu lại, lời lẽ châm chọc: “Quỷ uy h**p người, ngược lại thì phổ biến, giống như các người, động một chút lại uy h**p quỷ, tôi còn là lần đầu gặp!”
Cha Diệp nhìn thấy Từ Dương, trực tiếp bối rối.
“Anh… Anh không phải đã bị Tô quán chủ bắt đi rồi sao?” Làm sao lại xuất hiện ở nơi này?
Cha Diệp nghi ngờ lại sợ hãi.
Diệp Ảnh ngược lại là phản ứng nhanh, sau khi ý thức được đối phương là Từ Dương, Diệp Ảnh khóc sướt mướt muốn tiến tới bên cạnh Từ Dương: “Từ Dương, những lời kia, không phải ý muốn ban đầu của em, anh tin em…”
Từ Dương căm ghét lui lại một bước: “Đủ rồi! Tôi bị cô lừa gạt thảm như vậy, cô cho rằng tôi sẽ còn bị cô lừa gạt hay sao? Loại thủ đoạn này, tôi không có khả năng lại bị lừa đến lần thứ ba!”
Cho dù ngu ngốc, anh ta cũng sẽ không liên tục để bị lừa…
Chân tướng đều bày ở trước mặt, anh ta chẳng lẽ còn có thể ngu xuẩn tha thứ cho Diệp Ảnh? ? ?
Diệp Ảnh thấy Từ Dương phản ứng như thế, vô thức bắt đầu suy nghĩ nên làm cái gì, hiện tại Từ Dương xuất hiện trước mặt bọn họ, chắc chắn là bên Tô quán chủ xảy ra chuyện, loại chuyện ngàn cân treo sợi tóc này, làm không tốt sẽ bỏ mệnh!
Trong lúc bối rối, cô ta không lựa lời nói: “Từ Dương, anh nghe em nói, em thật không biết cha em đi mời đại sư, nếu em biết, em nhất định sẽ ngăn cản, tâm ý của em đối với anh, anh không phải đã biết rồi sao? Em cũng đồng ý gả cho anh rồi, chẳng lẽ anh còn nghi ngờ em sao?”
Từ Dương nhìn sang Diệp Ảnh, lâu như vậy, duy chỉ có giờ phút này, vô cùng tỉnh táo.
Anh ta khẽ cười, ý cười đau khổ mà mang theo sự đắng chát, đây chính là người anh ta thích sao? Tham sống sợ chết, lừa dối tình cảm, miệng đầy những lời lẽ hoang đường, tâm hồn độc ác…
Thậm chí vào lúc quan trọng, ngay cả cha mình cũng có thể hạ quyết tâm lừa một phen!
Anh ta làm sao lại mắt mù bị Diệp Ảnh mê hoặc lâu như vậy chứ?
Nhất là trong khoảng thời gian này, nói là anh ta mê hoặc Diệp Ảnh, nhưng nghĩ kỹ lại, anh ta sao lại không phải bị Diệp Ảnh đùa giỡn?
Diệp Ảnh bị mê hoặc còn tỉnh táo hơn so với anh ta nhiều!
Cha Diệp vừa nghe thấy con gái nói lời như vậy, trực tiếp đi qua tát cho Diệp Ảnh một cái.
“Con, đứa con gái bất hiếu này! Cha vì con trên tay cũng dính mạng người, con ngược lại thì hay rồi, nói úp nồi là úp nồi? Con thật đúng là con gái tốt của cha!” Cha Diệp nói xong nghiến răng nghiến lợi.
Sớm biết, nuôi ra một đứa vong ân bội nghĩa, ông ta đã không thèm quan tâm cô ta nữa.