Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới
Chương 290
Diệp Ảnh chột dạ, trong hoàn cảnh yên lặng, dễ dàng suy nghĩ lung tung, lại thêm nơi này là rừng cây hoang tàn vắng vẻ, không có khí người, âm khí nặng, tự nhiên, Diệp Ảnh sẽ chịu ảnh hưởng.
Đổi thành người bình thường, có lẽ đi qua nơi này về đến nhà cũng sẽ mơ thấy ác mộng.
Nhưng Diệp Ảnh…
Chậc chậc, tâm tư nặng nề, còn không phải chính là tự tìm phiền phức cho cô ta? Suy nghĩ lung tung, nghĩ đi nghĩ lại tự đẩy mình vào bẫy.
Diệp Ảnh đi theo cha Diệp vài bước, không cẩn thận nhìn thấy xương trắng âm u trong hố, nhất thời cô ta bị doạ kêu lên một tiếng, liên tiếp lui về phía sau mấy bước, nhưng lại bởi vì tốc độ bất ổn, lảo đảo té ngã trên đất.
“Cha, Từ Dương… Từ Dương!”
Cha Diệp vẻ mặt tràn đầy mấy chữ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Sao cha lại nuôi ra được đứa phế vật như con chứ? Người cũng chết rồi, có gì phải sợ?”
Huống chi, vong hồn cũng không ở đây!
Mắt thấy không trông cậy được vào con gái, cha Diệp đành phải tự mình ra tay: “Con tiếp tục trông chừng!”
Ông ta mở cái vali màu đen mà mình mang tới ra, đáy mắt tràn đầy sự hiểm độc.
Tô Cẩm lắc đầu, đối với loại hành vi này rất khinh thường, cô cúi đầu dùng ngón tay đụng một cái lên cúc áo: “Từ Dương, anh đi chào hỏi bọn họ đi.”
Vừa dứt lời, Từ Dương hóa thành một làn khói đen, rời khỏi cúc áo, sau đó rất nhanh đánh úp về phía cha Diệp.
Cha Diệp vừa cúi người, cũng cảm thấy chiếc vali phía sau ông ta đột nhiên truyền đến một tiếng răng rắc.
Ông ta vô ý thức quay đầu lại, chỉ thấy chiếc vali đang được mở ra bị đóng lại.
Cha Diệp khẽ giật mình, nhìn xung quanh không có bóng người, bắt đầu quở trách Diệp Ảnh: “Diệp Ảnh! Con lại làm trò quỷ gì vậy?”
Diệp Ảnh kinh ngạc quay đầu lại, vẻ mặt không biết chuyện gì xảy ra: “Sao ạ?”
Cha Diệp đối diện với ánh mắt của cô ta, đáy lòng không khỏi tuôn ra mấy phần bất an.
Ông ta giơ tay chỉ vào chiếc vali kia: “Có phải con đóng nó lại hay không?”
Diệp Ảnh lắc đầu, hốt hoảng giải thích: “Con không, con không, con vẫn luôn ở đây không dám chạy loạn…”
Sắc mặt cha Diệp soạt một cái trong chớp mắt trở nên trắng bệch, loại thời điểm này, con gái không cần thiết bởi vì chuyện nhỏ nhặt này mà nói dối, nếu như không phải Diệp Ảnh, vậy…
Trong nháy mắt cha Diệp đối mặt với Diệp Ảnh đó, Diệp Ảnh khống chế không nổi sự sợ hãi, cô ta nắm lấy cánh tay cha Diệp: “Chúng ta trở về đi? Chúng ta mau rời khỏi chỗ này, nơi này tà môn hung ác!
Thật sự, vừa đến chỗ này con đã cảm thấy bên tai có tiếng nghẹn ngào, tiếng khóc…
Tiếng khóc kia cứ quấn lấy con, cha, cha nghĩ xem, nếu như Từ Dương đã có thể trở về tới tìm chúng ta, vậy vong hồn khác cũng có thể về rồi tới tìm chúng ta!”
Nghe vậy, sắc mặt cha Diệp thay đổi cực lớn, lúc này lập tức tát cho Diệp Ảnh một cái: “Ngoại trừ Từ Dương, con còn liên quan đến mạng của người khác?”
Diệp Ảnh trề môi một cái, cuối cùng ngồi xổm trên mặt đất nhỏ giọng thút thít: “Con không hại cô ta, là người phụ nữ kia tự mình nghĩ quẩn…”
Từ trước đến nay cô ta chọn đàn ông chỉ để ý xem nhìn có vừa ý hay không, cho dù đối phương có bạn gái, cô ta cũng không để ý, ngược lại, càng khiến cho cô ta có cảm giác chinh phục.
Có một lần trước đó, cô ta theo đuổi một người có bạn gái, bạn gái chính thức của người ta tìm đến cô ta tính sổ, cô ta nhẹ nhàng giết trong giây lát, về sau, chính là bạn gái chính thức bám theo bạn trai trình diễn các loại tiết mục, cô ta cũng không rõ cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.
Dù sao lúc nghe thấy tin tức của người phụ nữ kia, là người khác nói cho cô ta, cô gái kia nghĩ quẩn tự sát…
Về sau, Diệp Ảnh yên tĩnh một đoạn thời gian, rất nhanh đã quên luôn việc này, dưới cái nhìn của cô ta, cũng không phải cô ta ra tay, có liên quan gì đến cô ta?
Nhưng không biết chuyện gì đã xảy ra, tối nay sau khi tới cánh rừng cây này, trong đầu không nhịn được hiện lên dáng vẻ của cô gái kia…