Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới
Chương 293
Một năm biến mất bị lãng quên 1
Tô Cẩm lại suy nghĩ một lúc rồi nhìn thẳng Từ Dương hỏi: “Anh có còn nhớ mình tỉnh lại ở đâu không? Có biết địa chỉ cụ thể không?”
Nghe thấy cô hỏi như vậy, Từ Dương nhanh chóng trả lời, anh ta lắc đầu thành thật nói: “Tôi chỉ có một chút ấn tượng thôi, bởi vì khi đó lúc tỉnh lại thì thấy chỗ đó rất xa lạ, là chỗ mà trước kia tôi chưa từng đến bao giờ.”
Lúc đó trong lòng anh ta rất sợ hãi, sau khi ý thức được mình biến thành quỷ thì phản ứng đầu tiên chính là cắm đầu chạy về phía trước!
“Tôi cũng không biết mình đã chạy bao lâu, đại khái là tôi đã chạy rất lâu rất lâu, trong lòng vẫn suy nghĩ về những chuyện trước khi chết, muốn tìm cha Diệp để báo thù. Cuối cùng tôi nhớ rằng trước mắt tôi tối sầm lại, khi mở mắt ra thì đã đến Diệp gia rồi…”
Còn cụ thể làm sao anh ta xuất hiện ở Diệp gia thì quả thật đúng là anh ta không biết.
Tô Cẩm hỏi tiếp: “Nói cách khác, lúc anh tỉnh lại đã là sau đó một năm.”
“Đúng thế.” Từ Dương gật đầu.
Tô Cẩm trầm ngâm một lúc rồi mới nói: “Theo lý thuyết, Từ Dương bị chết oan như thế, chấp niệm sau khi chết sẽ không bị tiêu tán nên anh ta phải thường xuyên quanh quẩn tại nơi mà anh ta chết đi, hoặc là xuất hiện ở chỗ chôn xác, lại hoặc là chỗ mà lúc còn sống anh ta thường hay lui tới, không có lý do gì mà anh ta lại xuất hiện ở một nơi xa lạ.”
Mà lại trong một năm này, dường như đã hoàn toàn biến mất.
Khi tỉnh lại lần nữa, anh ta lại có thêm kỹ năng mê hoặc.
Tất nhiên cũng có vong hồn sau khi chết lại tỉnh lại thì đã qua mấy năm, nhưng cũng không giống như Từ Dương đột nhiên đạt được kỹ năng như thế.
Một lát sau, Tô Cẩm lại nói: “Anh kể lại cho tôi nghe về chỗ mà anh nhìn thấy khi tỉnh lại đi.”
Từ Dương đáp: “Được, tôi sẽ cố gắng nhớ kỹ lại.”
“Lúc tôi tỉnh lại tôi thấy mình đang ở trong một căn phòng, bên trong rất trống trải. Mùi ở trong đó khiến tôi rất khó chịu, còn có mùi máu tươi rõ ràng nữa. Lúc đó tôi có thể ý thức được mình biến thành quỷ là bởi vì tôi có thể xuyên thẳng ra ngoài.
Nhưng khi tôi xuyên ra ngoài thì tôi lại phát hiện xung quanh chỗ tôi đứng là một mảnh đất thật lớn, không có căn nhà nào cả, giống như là ở một khu vực hoang vu vậy.
Sau đó tôi liền nhớ lại những chuyện xảy ra khi tôi còn sống.
Khi đó tôi không còn xoắn xuýt xem mình đang ở đâu nữa, tôi cứ cắm đầu chạy về phía trước muốn tìm người Diệp gia để đòi giải thích.
Đúng rồi, lúc tôi chạy còn vô thức liếc nhìn mặt trăng, như thể đã lâu lắm rồi tôi không được nhìn thấy ánh sáng nữa.
Còn về chỗ đó là chỗ nào thì tôi thực sự không biết, tôi chưa từng đi tới chỗ đó bao giờ, cũng không biết đó là ở đâu, rất lạ lẫm, hoàn toàn không có chút ấn tượng nào.”
Tô Cẩm im lặng một lúc, cách miêu tả như thế này…hơi giống mò kim đáy bể.
Có điều cũng không phải là hoàn toàn không có manh mối.
Cô quay đầu nhìn về phía Nguyên Cảnh: “Theo như lời Từ Dương nói thì hẳn là anh ta bị nhốt lại chứ không phải là vấn đề của chính anh ta.”
Dứt lời, Tô Cẩm lại nghĩ tới một chi tiết khác: “Lúc anh chạy có nghe thấy tiếng gì không?”
“Không, hoàn toàn rất yên tĩnh.” Từ Dương rất phối hợp trả lời.
Tô Cẩm mỉm cười, rất, mặc dù có ít manh mối nhưng vẫn có thể tổng hợp lại một chút.
Cô nhìn Nguyên Cảnh: “Từ Dương xuyên thẳng ra khỏi phòng nhưng lại không thấy xung quanh có căn nhà nào, đó chỉ có thể là bởi vì căn phòng mà anh ta nói tới nằm dưới mặt đất, anh ta phải xuyên qua một tầng mặt đất mới đi ra một bãi đất trống.
Ở Kinh Thành có chỗ nào là một khoảng đất trống rất rộng, xung quanh không có người ở, cũng không có đường sá các loại, mà mấy năm tới cũng không có quy hoạch không?”
Bởi vì một khi đã được quy hoạch và phát triển thì các dự án sẽ bắt đầu triển khai, từ đó khi động thổ sẽ phát hiện ra vấn đề ở trong đó.
Cho nên nơi này nhất định phải là một mảnh đất hoang vu không ai hỏi thăm tới, cũng không có bất cứ tiềm năng phát triển nào!
Một năm biến mất bị lãng quên 2
Sau khi Tô Cẩm nói xong những lời này lại bổ sung thêm một câu: “Hoặc là ở gần Kinh Thành cũng được, không cách Kinh Thành quá xa. Bởi vì năng lực của Từ Dương còn chưa đạt tới mức độ mạnh như vậy, coi như anh ta có thể nương theo chấp niệm để xuất hiện tại Diệp gia thì cũng không có khả năng vượt qua một khoảng cách quá dài.”
Nguyên Cảnh thậm chí không cần kiểm tra tư liệu mà trực tiếp nói ra đáp án.
“Quả thật có một chỗ như vậy, ở vùng ngoại ô phía đông. Mảnh đất trống kia mấy năm nay không biết là vì nguyên nhân gì mà bị ô nhiễm rất nghiêm trọng, không thể sống lâu ở đó được vì sẽ gây tổn hại cho sức khỏe con người. Vì vậy nó bị liệt thành đất hoang, hủy bỏ toàn bộ quy hoạch phát triển ở đó, trong vòng mười năm sẽ không được đưa vào quy hoạch.”
Mấy năm trước khi mảnh đất kia xảy ra vấn đề đã gây ra ồn ào náo động.
Bởi vì có không ít công ty đều đang để mắt tới nơi đó, ở đó tương đương với một miếng thịt mỡ, ai cũng muốn cắn một miếng. Nhưng không ai ngờ rằng cuối cùng không ai có thể ăn được.
Hai mắt Tô Cẩm sáng lên, không ngờ mình có thể lấy được thông tin về vị trí đó từ chỗ Nguyên Cảnh nhanh như vậy.
Vậy thì địa chỉ chỗ này coi như đã được xác nhận.
Sau đó, Tô Cẩm lại hỏi Từ Dương thêm vài câu, xác định tình huống một chút rồi nói: “Tiếp theo tôi sẽ đưa anh xuống Địa Phủ, tôi không thể trực tiếp đưa anh đi đầu thai được.”
Tô Cẩm giải thích rõ ràng: “Mặc dù anh bị Diệp Ảnh lợi dụng nhưng quả thật anh cũng đã công kích Lục Chi Vận, cho dù Lục Chi Vận không so đo nhưng chuyện này thật sự đã xảy ra rồi. Nhưng anh cứ yên tâm, chuyện nhỏ này sẽ không ảnh hưởng gì đến việc đầu thai của anh hết, anh đi xuống Địa Phủ nhận trừng phạt xong thì có thể đầu thai làm người một lần nữa. Kiếp sau nhớ đừng vì một người phụ nữ mà hủy hoại cả một đời của mình.”
Từ Dương cảm kích nhìn Tô Cẩm: “Cảm ơn Tô quán chủ.” Nếu không phải Tô quán chủ nhìn thấu bộ mặt thật của hai cha con Diệp gia và cho anh ta cơ hội nói ra chân tướng thì có lẽ lúc này anh ta đã bị oán khí khống chế, đã xảy ra chuyện vượt quá kiểm soát rồi.
Khi đó mới thật sự là không có khả năng vãn hồi nữa.
Ngay sau đó, Tô Cẩm vung tay lên, Từ Dương biến mất ngay tại chỗ, bị cô đưa xuống Địa Phủ.
Nguyên Cảnh không khỏi thở dài: “Chuyện này xem như đã kết thúc.”
Tô Cẩm quay đầu nhìn Nguyên Cảnh.
Đúng vậy, chuyện của Từ Dương đã kết thúc, nhưng một sự kiện mới lại bắt đầu.
Cô muốn xem xem mảnh đất hoang vu kia có chứa đựng bí mật gì!
Nếu như cô đoán không sai, có khả năng cô lại phát hiện ra một bí mật kinh thiên động địa khác!
Trong lúc lơ đãng Nguyên Cảnh chạm phải ánh mắt kích động của Tô Cẩm, lập tức anh có một dự cảm không tốt: “A Cẩm, ngày mai cô định đi tới mảnh đất hoang đó à?”
Tô Cẩm lắc đầu: “Không.”
Nguyên Cảnh còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã nghe thấy cô nói: “Trước tiên đi mua một ít chu sa đã, vẽ thêm một ít lá bùa rồi mới đi tới đó.”
Trực giác mách bảo cô rằng chỗ kia không đơn giản, cho nên cô phải chuẩn bị đầy đủ một chút!
Nguyên Cảnh lặng lẽ thở dài rồi đáp: “Được rồi, cũng muộn rồi, A Cẩm có muốn đi nghỉ ngơi một lát không?”
Nửa đêm làm việc, đến ban ngày vẫn làm việc tiếp, cho dù thân thể có làm bằng sắt thép cũng không chịu đựng nổi.
Tô Cẩm nhìn đồng hồ thấy mình còn có thể ngủ thêm vài tiếng nữa.
“Ừ, chúc ngủ ngon.”
Sau khi Nguyên Cảnh đi rồi, Tô Cẩm bước vào phòng tắm tắm rửa.
Trực giác nói cho cô biết, một năm Từ Dương biến mất bị lãng quên này, chỉ cần cô đi tới mảnh đất hoang đó thì sẽ biết câu trả lời.
Thậm chí cô còn có một suy đoán táo bạo.
Nói không chừng chuyện này có liên quan với Thiên Uyên.
Cùng lúc đó, sứ giả nấp ở một chỗ tối nào đó đột nhiên cảm thấy sống lưng ớn lạnh, giống như có người đang nhìn chằm chằm mình.