Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 266



Tô Cẩm trầm giọng nói với oán linh trong tay: “Ngươi còn có mặt mũi mà k** r*n à?”
Oán linh nghe vậy, lập tức ngừng lại, sợ Tô Cẩm lại dùng thủ đoạn của nó để tra tấn nó, dù sao hiện tại, nó đã nhận rõ hiện thực.
Nó đang ở thế yếu, hơn nữa đối thủ mạnh hơn nó quá nhiều, ngay cả sự thống khoái tan thành mây khói nó cũng không xin được.
Cách một lá bùa, Tô Cẩm cũng có thể cảm nhận được nó đang phát run, đáng tiếc, loại oán linh này cho dù sợ hãi, cũng chỉ là vì ở dưới sự uy áp của cô, cảm giác được sợ hãi, cũng không biết vì những chuyện nó tự mình làm mà cảm thấy áy náy thậm chí là hối hận.
Tô Cẩm đi vào căn phòng, nhìn qua những chiếc sườn xám này, khẽ thở dài.
Cô lạnh giọng nói: “Những chiếc sườn xám này đều là người bị hại để lại à?”
Oán linh gần như cảm nhận được Tô Cẩm tức giận, nó không dám lên tiếng, lựa chọn im lặng giả chết.
Đáy mắt Tô Cẩm nhiều hơn mấy phần thương tiếc: “Mỗi một chiếc sườn xám, chính là một mạng người, nơi này ít cũng phải có hơn hai mươi chiếc, hai tay của ngươi, dính đầy máu tươi…”
Dứt lời, ngón tay Tô Cẩm hơi dùng sức, bùa Thiên Lôi trong nháy mắt b*n r* sự uy áp mãnh liệt hơn.
Oán linh còn sót lại nửa chút sức lực, cuối cùng nhịn không được cầu xin tha thứ.
“Cô Tô, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi… Cô xem tôi cũng là một kẻ đáng thương, cô cho tôi chết một cách thống khoái đi!”
“Những người này, không phải tôi cố ý, sau khi tôi hại bọn họ, tôi cũng rất hối hận, cho nên tôi đã đặt sườn xám mà bọn họ đã từng mặc ở đây, xem như thờ cúng, xem như chuộc tội… Cô Tô cô xem xét thái độ tôi thờ cúng bọn họ, cho tôi thống khoái có được hay không?”
Oán linh bi thương nói.
Tô Cẩm chỉ cảm thấy buồn cười: “Thờ cúng? Chuộc tội? Ngươi không cảm thấy lý do này rất buồn cười sao?”
Cô trấn định vạch trần những lời lẽ hoang đường của oán linh: “Theo ta thấy, ngươi đặt những chiếc sườn xám này ở đây, là vì có thể nhìn thấy kiệt tác của mình bất cứ lúc nào?”
Mỗi một chiếc sườn xám đều chú tâm sắp xếp, sắp xếp có thứ tự, rõ ràng chính là thợ săn đang thưởng thức kiệt tác của chính mình!
Thậm chí, có khả năng nó tự hào về những kiệt tác này.
Nếu thật sự là thờ cúng, căn bản sẽ không như thế!
Oán linh bị vạch trần những lời hoang đường, không dám nói nữa, nó chỉ cảm thấy cô gái trẻ tuổi này thật sự rất đáng sợ, không chỉ có lực chiến đấu đáng sợ, cả người rất nhạy bén, ngay cả sức quan sát… Cũng vô cùng tốt.
Tốt xấu gì nó cũng là oán linh trăm năm, nhưng kết quả, thế mà ngay cả một cô gái trẻ cũng không lừa được?
Oán linh lần nữa hoài nghi nhân sinh.
Trăm năm qua, chuyện nó hối hận nhất, chính là chọn trúng Lục Chi Vận, và tự mình ra tay lấy khung xương của Lục Chi Vận.
Nếu không phải như thế, nó cũng sẽ không gặp phải Tô Cẩm, càng sẽ không rơi vào thảm cảnh như hiện tại!
Tô Cẩm trong lòng biết oán linh này sẽ không ngoan ngoãn nói ra những chuyện đã từng làm kia, cô cách lá bùa Thiên Lôi, trực tiếp hút lấy tia linh thức cuối cùng của oán linh kia, cũng thi triển thuật Sưu Hồn.
Khoảnh khắc cảm giác được linh thức bị rút ra, oán linh kêu to thành tiếng, thậm chí là chửi rủa.
Rất nhanh, giọng của nó dần dần yếu đi.
Tô Cẩm ở trong linh thức, tìm kiếm những ký ức thuộc về oán linh.
Trăm năm qua, oán linh vẫn luôn gửi thân thể ở trên chiếc sườn xám màu trắng mà Lục Chi Vận mặc kia.
Theo thời gian, cùng với sự phù hợp của chiếc sườn xám, oán linh và chiếc sườn xám trắng kia dần dần hòa làm một thể, hợp hai làm một, phụ thân ở trên sườn xám.
Về sau, oán linh chọn lựa những mỹ nhân thích hợp, lựa chọn thân xác của bọn họ, hoặc là khung xương, dùng để duy trì mỹ mạo của cô ta.
Nhưng bởi vì là oán linh, thân xác và khung xương cũng không thể phù hợp một cách hoàn hảo, cho nên cách mấy năm, nó đều sẽ chọn một con mồi thích hợp để ra tay.
Nếu như chọn trúng người nào nó vô cùng thích, nó sẽ dùng chiếc sườn xám màu trắng kia khiến cho con mồi mắc câu, tự mình động thủ.

Chương trước Chương tiếp
Loading...