Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới
Chương 267
Thời gian còn lại, thì nó chia một phần linh thức ra, nhập thân vào trên những chiếc sườn xám khác, ra tay với con mồi của mình. Kể từ đó, cũng lưu lại cho chính nó một đường lui, cho dù xảy ra chuyện, bản thể của nó vẫn còn, cũng có thể giữ được chu toàn.
Mà lần này, nó liếc trúng khung xương của Lục Chi Vận, cho nên không kịp chờ đợi tự mình động thủ, ngay cả sườn xám màu trắng gửi thân cũng được điều động.
Nếu không có Tô Cẩm một đường chặn ngang, đoán chừng nó đã thuận lợi lấy được khung xương của Lục Chi Vận…
Thứ như oán linh này, không giống như quỷ oán niệm và Lệ quỷ, so sánh mà nói, càng mạnh hơn, hơn nữa nó có linh thức thuộc về mình.
Trừ phi linh thức hoàn toàn bị tiêu diệt, nếu không chỉ cần lưu lại một sợi linh thức, thì sẽ còn có cơ hội sống lại.
Tô Cẩm cười lạnh một tiếng, rất nhanh đã hiểu ra mấu chốt trong đó.
Những chiếc sườn xám được treo trong phòng bên, oán linh đều từng dùng linh thức bám vào trong đó, cho nên cũng mang ý nghĩa trên những chiếc sườn xám này không chỉ lưu lại âm khí của người bị hại, rất có thể còn có linh thức còn sót lại của oán linh!
A, hại nhiều người như vậy, còn muốn hồi sinh?
Đời này cũng khó có khả năng rồi!
Cô vung tay ném ra một lá bùa, trực tiếp gom những chiếc sườn xám được treo trong căn phòng đó lại cùng một chỗ, một giây sau, đốt lửa, thiêu sạch đám sườn xám ở trong đó.
Không bao lâu, những chiếc sườn xám có khả năng còn lưu lại linh thức của oán linh, tất cả đều biến thành tro tàn.
Oán linh bị lá bùa vây nhốt, lúc nó nhìn toàn bộ đám sườn xám đều hóa thành tro tàn, trái tim nó đã nguội mất một nửa.
Gần như là phát điên mà mắng Tô Cẩm, thậm chí là điên cuồng giãy dụa.
Cô đã hủy mất đường lui cuối cùng của nó!
Đường lui nó để lại cho mình, hoàn toàn bị hủy rồi!
“Tô Cẩm, ta phải giết ngươi! Ta muốn mạng của ngươi! Ta phải để ngươi chết không yên lành!”
Linh thức của nó bị rút đi, lại bị dùng Sưu Hồn Thuật, hiện tại sào huyệt cũng bị hủy sạch sẽ, oán linh chỉ cảm thấy mình đã không còn gì để luyến tiếc.
Bây giờ chút sức lực còn sót lại này, sợ là cũng chưa tới vài phút còn sống nữa rồi.
Tô Cẩm lạnh giọng: “Kẻ muốn giết ta có nhiều lắm, thêm ngươi cũng không sao, ngươi nhớ cho kỹ, ta tên Tô Cẩm, quán chủ của Huyền Thanh quán Tô Cẩm.”
Dứt lời, đầu ngón tay Tô Cẩm dùng sức, lá bùa và oán linh trong tay đều hóa thành bụi…
Lòng bàn tay nghiêng nghiêng, bụi phiêu tán rơi trên mặt đất, gió thổi qua, cái gì cũng không còn lại.
Sau đó, Tô Cẩm lại nhìn thật sâu vào căn phòng.
Hi vọng những người vô tội đã chết đó, kiếp sau cả đời bình an, không còn tai bay vạ gió.
Ngay sau đó, Tô Cẩm lại cẩn thận dạo một vòng bên trong cửa hàng sườn xám, thanh trừ toàn bộ âm khí và oán khí một lần, mới nhấc chân rời đi.
Lúc ra đi, dưới lòng bàn chân giẫm phải một viên ngọc.
Cô dịch chuyển chân, cúi đầu nhìn thoáng qua, là một viên ngọc màu đỏ, trong suốt sáng long lanh, thoạt nhìn như là chất liệu mã não.
Viên ngọc này trước đó được gắn trên cổ của chiếc sườn xám.
Cô nghĩ một chút, cúi đầu nhặt lên, đầu ngón tay vừa chạm vào viên ngọc, trước mắt hiện lên một cảnh tượng xa lạ.
Tô Cẩm cảm thấy sáng tỏ, đây là những chuyện đã xảy ra trước khi chết của oán linh này, cô suy nghĩ, dù sao lúc này cũng không có việc gì, vậy thì xem một chút.
Đến lúc đó, còn có thể kể lại với người của Lục gia một câu oán linh kia lúc còn làm người, là chết như thế nào, lại làm sao biến thành oán linh.
Ai, cô phục vụ hậu mãi, thật sự là quá thân mật.
Chưa tới vài phút, Tô Cẩm đã hiểu được tình hình của oán linh trăm năm trước ở nhân gian, nghĩ đến trước đó lúc oán linh cầu xin tha thứ, nói nó cũng là một kẻ đáng thương, Tô Cẩm chỉ cảm thấy buồn cười.
Trăm năm trước, oán linh còn chưa phải là oán linh, là một người bình thường, sau khi chết oán niệm không rời, chấp niệm thành cuồng, lại thêm cơ hội đặc biệt, đã tạo thành oán linh.
Nếu nói cô ta đáng thương, cũng quả thực không tính là đáng thương, càng nhiều hơn chính là thật đáng buồn.
Những người vô tội chết trên tay cô ta kia, mới thật sự đáng thương… Trước khi cô ta chết, trên tay đã dính mấy mạng người.
Cô ta bởi vì tuổi già không còn sắc đẹp, mà bị chồng mình ghét bỏ.
Chồng cô ta tìm thấy niềm vui mới, lại đưa ngoại thất vào trong nhà, cô ta thường xuyên bị ngoại thất sỉ nhục.
Về sau, thì bị đuổi ra khỏi nhà.
Bởi vậy, trong nội tâm cô ta sinh ra oán hận, nhân lúc người chồng ra ngoài, lén lút chạy trở về g**t ch*t tình nhân của chồng cô ta.
Sau đó lại một mình lặng lẽ trốn đi, sau khi người chồng trở về, nhân lúc đêm tối gió lớn, giết người chồng phụ lòng.
Nhưng việc này, đến đây vẫn còn chưa kết thúc.
Nhân tình của chồng cô ta, thích nhất chính là sườn xám màu trắng, đi trên đường dáng dấp yểu điệu.
Sau khi nhân tình và người chồng chết, cô ta giống như biến thành người khác, bắt đầu bắt chước từng nụ cười từng cái nhíu mày của nhân tình kia, lại còn mặc sườn xám màu trắng mà người ta thích nhất.
Dường như với dáng vẻ như thế, cô ta lập tức trở thành người xinh đẹp nhất.
Liên tiếp hai mạng người, càng khiến cho cô ta cảm nhận được niềm vui thú từ chuyện này, về sau, trong lòng bắt đầu còn có sự hận thù đối với những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, nhất là những cô gái trẻ thích mặc sườn xám.
Sau khi cô ta liên tiếp hại mấy người, cuối cùng bị bại lộ ra.
Về sau bị người địa phương xử tử hình.
Sau khi chết, cô ta bởi vì oán niệm mãnh liệt, lại thêm cơ hội đặc biệt, hóa thành oán linh, gửi thân thể ở trong chiếc sườn xám màu trắng kia.
Chiếc sườn xám màu trắng kia, lại càng là chấp niệm của cô ta… Dần dần, hòa làm một thể.
Sau khi trở thành oán linh, nó có sức mạnh không bình thường, nó bắt đầu ham mê da thịt, khung xương của những cô gái trẻ tuổi kia…
Chuyện ác làm một lần, chính là kéo dài trăm năm.
Trong thời gian này cũng từng gặp qua không ít đạo sĩ, đáng tiếc, mỗi lần đều bị nó trốn thoát, cho đến lần này, Tô Cẩm ra tay, mới giải quyết triệt để oán linh này!
Tô Cẩm tiện tay thu viên ngọc mã não kia.
Sau đó dùng bùa Dịch Chuyển trở lại Lục gia, cô lần nữa bất ngờ xuất hiện ở trước mặt Lục Chi Vận.
Lục Chi Vận đang nghe ngóng những thông tin có liên quan đến Tô Cẩm với Sở Lâm, vừa nhìn thấy Tô Cẩm xuất hiện, trên mặt lập tức hiện lên ý cười, đáy mắt tất cả đều là sự sùng bái.
Cô ấy đẩy Lục Chi Ninh đang cản đường ra, chạy thật nhanh đến trước mặt Tô Cẩm.
Lục Chi Ninh bị đẩy ra: “? ? ?” Xin hỏi, em còn là em trai ruột của chị không? Tại sao lại kích động như vậy?
“Tô, Tô quán chủ!” Lục Chi Vận có chút kích động, còn có chút tiếc nuối: “Tôi đã gây thêm phiền phức cho cô…”
Tô Cẩm lắc đầu: “Không phiền, lúc truy đuổi oán linh kia, tôi đuổi tới nơi ở của nó, vừa vặn thuận tay tiêu diệt nơi ở của nó, giải quyết sạch sẽ! Lục tiểu thư có thể an tâm.”
Đáy mắt Lục Chi Vận lóe lên những ngôi sao nhỏ: “tô quán chủ thật lợi hại!”
Dễ dàng tiêu diệt sào huyệt của món đồ kia!
Tô Cẩm bị khen có chút xấu hổ: “Cũng thường thôi, tôi cũng không phải vô cùng lợi hại, chủ yếu chính là đám tà ma, oán linh kia quá phế vật…”
Không có bản lĩnh gì, còn cả ngày đi ra ngoài làm loạn.
Còn không phải là muốn chết sao?
Hơn nữa còn thường xuyên rơi vào tay cô… Vậy thì tìm đường chết càng nhanh!