Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới
Chương 261
Lục Chi Vận nghe thấy lời Tô Cẩm, không do dự, trực tiếp gật đầu nói: “Được, bây giờ tôi đi thay!”
Chiếc sườn xám này, thật sự là quá kì quái!
Cô ấy thế mà cái gì cũng không nhớ rõ?
Hơn nữa Tô Cẩm vừa lộ ra một tay kia, nhìn có vẻ rất lợi hại!
Ngay sau đó, Tô Cẩm lại nhìn về phía Lục phu nhân, sắc mặt ôn hòa khẽ nói: “Phu nhân, bà đi ra ngoài trước đi.”
Mặc dù trong lòng Lục phu nhân nghi ngờ lúc này lại bảo bà ấy đi ra làm cái gì, nhưng bà ấy vẫn làm theo, bước nhanh ra khỏi phòng ngủ.
Lục phu nhân vừa đi ra, cửa phòng ngủ bị một luồng sức mạnh lớn đóng từ bên trong, bà ấy kinh ngạc quay đầu lại, sự nghi ngờ trong lòng tăng lớn, nữ quỷ kia không phải đã giải quyết rồi sao?
Một giây sau, bà ấy cảm giác bên tai mình hình như có tiếng hít thở.
Trái tim Lục phu nhân run lên, cả người có chút lung lay sắp đổ: “…”
Mới thoát khỏi miệng hổ, chẳng lẽ bà ấy lại gặp phải mấy thứ không sạch sẽ gì đó, bà ấy nhắm lại mắt, vô ý thức sờ lên tấm bùa Hộ Mệnh giấu ở trên người.
Ngay lúc bà ấy đang suy nghĩ xem nên chạy trốn như thế nào, bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc: “Mẹ nói xem Tô quán chủ vì sao không cho con đi vào chứ? Thế mà cô ấy còn bảo mẹ chạy ra?”
Lục phu nhân khiếp sợ quay đầu lại, gương mặt quen thuộc đập vào mắt, bà ấy vung một bàn tay lên.
Đáng tiếc, phản ứng của đối phương quá nhanh, tránh được một cái tát kia.
Lục Chi Ninh không hiểu nắm lấy cổ tay mẹ ruột mình: “Con là con ruột của mẹ, không phải con chỉ thuận miệng hỏi một câu sao? Tại sao lại ra tay với con?”
Lục phu nhân tức giận đến mức thái dương giật giật.
Bà ấy gần như nghiến răng nghiến lợi: “Con nói chuyện thì cứ nói, sao lại không một tiếng động như vậy? Con muốn hù chết mẹ sao! ! !”
Lục Chi Ninh hiểu rồi, a, anh ta hù dọa đến mẹ ruột, thảo nào lại ra tay với anh ta.
Lục Chi Ninh thở dài: “Chính mẹ nhát gan, còn trách con không…” Mắt thấy sắc mặt mẹ ruột cũng thay đổi, anh ta thức thời im miệng: “Lỗi của con lỗi của con, lần sau không dám nữa.”
Xin lỗi vô cùng qua loa, Lục phu nhân cũng không muốn tiếp tục dây dưa chuyện này với anh ta nữa, chỉ im lặng ôm lấy trái tim nhỏ của mình.
Vừa rồi thật sự là hù chết bà ấy…
Như vậy vấn đề tới rồi, vì sao Tô quán chủ không cho bọn họ đi vào chứ?
…
Cách nhau một bức tường.
Tô Cẩm nhìn chằm chằm Lục Chi Vận.
Lục Chi Vận có chút xấu hổ: “Tô quán chủ, tôi phải thay quần áo.”
Tô Cẩm ừ một tiếng, ánh mắt vẫn như cũ không rời khỏi người cô ấy.
Lục Chi Vận thấp giọng nói: “Tô quán chủ, cô nhìn tôi như này, tôi sẽ ngại.”
Tô Cẩm ngay thẳng nói: “Cô có thể coi như tôi không tồn tại.”
Lục Chi Vận có chút bối rối: “…” Mặc dù đều là con gái, nhưng… ánh mắt của Tô quán chủ quá ngay thẳng cũng quá mãnh liệt, lúc cô ấy đưa tay chạm vào cúc ở cổ chiếc sườn xám, đầu ngón tay nhịn không được run một cái.
“Đừng phân tâm, nghiêm túc một chút.” Tô Cẩm nhắc nhở.
Lục Chi Vận càng bối rối, cô ấy không quá hiểu vì sao Tô quán chủ phải nhìn chằm chằm cô ấy thay sườn xám, cô ấy muốn đuổi người rời đi, nhưng vừa rồi mẹ đã nói, Tô quán chủ đã cứu được bọn họ, mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng Lục Chi Vận vô ý thức cảm thấy, không thể vô lễ với Tô quán chủ.
Cô ấy ngừng một chút, chăm chú cởi cúc trên cổ chiếc sườn xám.
Nhưng không biết chuyện gì xảy ra, cô ấy không cởi được cúc cổ, không biết có phải là do lo lắng hay không, cô ấy thử lại một chút… Không biết đã xảy ra chuyện gì, cúc ở cổ áo, trở nên rất khó cởi.
Cô ấy kinh ngạc nhìn về phía Tô Cẩm, đáy mắt mang theo mấy phần xin giúp đỡ: “Tôi, tôi không cởi được…”
Hoảng hốt vài giây, động tác của Lục Chi Vận có chút vội vàng, thế nhưng mặc kệ cô ấy dùng loại phương thức nào, chiếc cúc trên cổ áo cũng không nhúc nhích tí nào…
Cô ấy run rẩy nhớ lại.
Cô ấy thậm chí căn bản còn không biết mình mặc chiếc sườn xám này vào kiểu gì.
Tô Cẩm bình tĩnh lên tiếng trấn an: “Đừng sợ.”
Lục Chi Vận vừa định đi về phía Tô Cẩm, lại đột nhiên cảm thấy cần cổ bị siết chặt, cô ấy vô ý thức dùng tay lay, ngay sau đó, động tác của cô ấy ngừng lại, giống như ý thức được chuyện gì, sắc mặt trong phút chốc trở nên trắng bệch.
Sườn xám…
Sườn xám vậy mà đang thu nhỏ lại! !
Vừa rồi cô ấy có cảm giác cổ giống như bị ghìm chặt lại, nhưng cô ấy lay đến lại là cổ áo của chiếc sườn xám kia.
Lục Chi Vận vô ý thức cầu cứu Tô Cẩm: “Tô, Tô quán chủ… Sườn xám nó siết tôi…” Giọng nói cũng run rẩy hơn không ít.
Tô Cẩm nhíu mày, ném ra một lá bùa, sau đó cô quan sát tỉ mỉ chiếc sườn xám trên người Lục Chi Vận.
Chỉ thấy chiếc sườn xám kia hình như không chịu sự ảnh hưởng của lá bùa, vẫn như cũ đang dần dần siết chặt, vốn dĩ sườn xám ôm sát người, dần dần siết Lục Chi Vận thở không nổi, giống như là có một tấm lưới vô hình, đang trói buộc cả người cô ấy, ngay cả hơi thở, cũng dần dần yếu đi.
Lục Chi Vận vô ý thức nghiêng về phía sau, mất khống chế ngã xuống giường, hai tay càng nỗ lực xé rách chiếc sườn xám kia, nhưng lại không làm gì được, cô ấy thậm chí có thể cảm giác được mình sắp gặp cái chết đau khổ này.
Tô Cẩm nhanh chóng cắn đầu ngón tay, máu trên đầu ngón tay trực tiếp rơi vào mi tâm Lục Chi Vận.
Trong chớp mắt này, Lục Chi Vận mới cảm giác được chiếc sườn xám ngừng co vào.
Cô ấy giãy dụa nhìn về phía Tô Cẩm.
Tô Cẩm thì nhanh chóng dùng máu trên đầu ngón tay vẽ bùa trên giấy vàng, lần này gặp phải, thế mà không phải mấy thứ không sạch sẽ, mà chính là oán linh!
Thảo nào giảo hoạt như vậy!
Nữ quỷ đen như mực vừa rồi, mới không phải kẻ đầu têu, đoán chừng là oán linh này dùng để làm con dê thế tội.
Đáy mắt Tô Cẩm hiện lên mấy phần ghét bỏ, làm sao bây giờ cho dù là Thiên Uyên, hay là con người, còn có oán linh này, đều thích tìm dê thế tội?
Thật sự cho rằng như vậy là có thể khiến cho mình bình yên vô sự sao?
Thật sự là buồn cười.
Trong nháy mắt lá bùa thành hình, trực tiếp rơi vào sau gáy Lục Chi Vận, còn có lý trí của Lục Chi Vận, cảm giác được rõ ràng sức mạnh cường đại kia tiến vào trong cơ thể cô ấy, sau đó nhanh chóng tiêu diệt sức mạnh muốn cô ấy chết.
Gần như là cùng một lúc, cô ấy cảm nhận được sinh mệnh tươi sống.
Tất cả sự trói buộc trên người cô ấy biến mất toàn bộ, lại khôi phục như lúc ban đầu, hai tay có sức, cũng có thể hô hấp như bình thường.
Chỉ là, chiếc sườn xám kia, vẫn như cũ ở trên người cô ấy.
Cô ấy nghĩ mà sợ muốn cởi ra, Tô Cẩm lên tiếng nói: “Cô đừng nhúc nhích, tôi giúp cô.”
Lục Chi Vận: “…”
Câu nói này nghe có chút kỳ quái.
Một giây sau, Lục Chi Vận chỉ thấy hai tay Tô Cẩm nhanh chóng khoa tay thành một động tác gì đó, cô ấy nhìn không hiểu, nhưng cảm giác rất lợi hại!
Mỗi một lần mà cô khoa tay, đều sẽ có ánh sáng vàng nhàn nhạt hiện lên.
Rất nhanh, giống như là kết một cái ấn, đột nhiên đánh vào trên người cô ấy.
Mà chiếc sườn xám trên người cô ấy, cũng giống như là có sinh mệnh, bay ra ngoài.
Trên mặt Lục Chi Vận viết đầy sự kinh hãi: “? ? ?” Cái quỷ gì vậy? Sườn xám còn biết bay?
Tô Cẩm cười lạnh vây giữ chiếc sườn xám kia, xung quanh sườn xám, tất cả đều là Kim Ấn, nó chắp cánh cũng khó thoát!