Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 260



Lục phu nhân cố giả vờ trấn định, ra vẻ nghi ngờ nhìn sang Lục Chi Vận: “Con đang nói cái gì vậy? Sao mẹ phải sợ con gái mẹ?”
Bà ấy vừa nói vừa chủ động đi về phía trước một bước, đưa chiếc hộp gỗ chứa chiếc trâm ngọc đang cầm trong tay tới: “Đây là cây trâm ngọc mà con cần, nhìn xem có thích hay không.”
Lục phu nhân cố gắng hết sức để khống chế tâm trạng của mình, không để cho mình toát ra sự sợ hãi.
Lục Chi Vận mỉm cười, lại đi về phía trước mấy bước, nhận lấy chiếc hộp gỗ trong tay Lục phu nhân, cô ta cúi đầu mở chiếc hộp gỗ ra nhìn trâm ngọc, chất liệu tinh tế tỉ mỉ, xem ra chính là ngọc tốt, có lẽ mình chọn lựa tấm thân xác này, thật sự là lựa chọn đúng rồi.
Không chỉ có thể xác hoàn mỹ, ngay cả gia thế cũng rất xuất chúng, vinh hoa phú quý hưởng không hết!
Lục Chi Vận cong môi, tiện tay cài cây trâm lên đầu.
Cô ta nghiêng đầu nhìn Lục phu nhân: “Mẹ, nhìn được không?”
“Đẹp, nhìn rất đẹp.” Lục phu nhân phối hợp khích lệ.
Một giây sau, sắc mặt ôn nhu của Lục Chi Vận đột nhiên trở nên hung ác, cô ta đột nhiên nhảy đến trước người Lục phu nhân, gương mặt kia đột nhiên xuất hiện trước mắt Lục phu nhân, khiến bà ấy xoay sở không kịp, Lục phu nhân bị gương mặt đột nhiên phóng đại kia dọa đến mức mất khống chế thét lên một tiếng: “A — “
Lục phu nhân ngã nhào trên đất, trên mặt tràn đầy hoảng sợ.
Sự hung ác trên mặt Lục Chi Vận biến mất, ngược lại bị ý cười thay thế.
“Ai nha, mẹ à, con cũng không muốn làm mẹ bị thương, thế nhưng ai bảo mẹ thông minh như vậy chứ? Thế mà mới mấy câu ngắn ngủi, đã phát hiện con có vấn đề? Thảo nào mọi người đều nói mẹ con liền tâm.
Mẹ che giấu quả thực cũng rất tốt, đáng tiếc, nhịp tim đột nhiên đập nhanh đã khiến mẹ… Bại lộ.”
Cô ta vừa nói vừa sờ lên lỗ tai của mình, ai bảo thính lực của cô ta hơn người chứ?
Nhịp tim đập nhanh này, thình thịch đập loạn, mỗi lần nhìn cô ta, nhịp tim lại đập nhanh điên cuồng, mà trên gương mặt của Lục phu nhân kia lại vẫn như cũ duy trì sự trấn định…Ách! Con người cũng rất biết diễn kịch! Nếu không phải nghe thấy tiếng tim đập, đoán chừng chính mình cũng bị lừa!
Lục phu nhân gắt gao nhìn chằm chằm thứ trước mắt: “Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì? Ngươi đưa con gái ta đi đâu rồi?”
Lục Chi Vận cười khanh khách thành tiếng, dường như nghe thấy trò cười gì đó.
“Mẹ, mẹ đang nói gì đấy? Con chính là Lục Chi Vận con gái của mẹ! Chẳng lẽ mẹ không nhận ra gương mặt này của con hay sao?”
Cô ta chậm rãi cúi người, nghiêng người rút ngắn khoảng cách với Lục phu nhân.
Gương mặt này, quả thật là dáng vẻ mà Lục phu nhân quen thuộc, nhưng người trước mắt này… Rõ ràng đã không phải con gái của bà ấy từ lâu!
“Không, ngươi không phải, ngươi nhanh rời khỏi cơ thể nó đi!” Lục phu nhân tức giận trách móc.
Lục Chi Vận lắc đầu, từ chối dứt khoát: “Không được.”
“Ta nhìn trúng thân thể của con gái ngươi, cho nên sau này, ta chính là con gái của ngươi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, có lẽ ta có thể thả cho ngươi một con đường sống…” Lục Chi Vận không thèm để ý nói.
Nó luôn luôn không thích phiền phức, nếu như người trước mắt thức thời một chút, sẵn lòng phối hợp với nó, có lẽ, nó thật sự sẽ để lại cho bà ấy một con đường sống.
Lục phu nhân nhịn không được cười lạnh: “Ngươi muốn hại con gái ta, ngươi còn muốn bảo ta thành thật? Cô hồn dã quỷ nhà ngươi, mau cút ra ngoài!”
Đồng thời, Lục phu nhân bỏ một tay ra, cẩn thận mở khoá điện thoại di động, ý đồ gọi điện thoại cầu cứu.
Đáng tiếc, số điện thoại di động còn chưa gọi ra ngoài, điện thoại di động đã bị cướp mất.
Lục Chi Vận trở tay đập vỡ điện thoại di động, mặt mũi tràn đầy hung ác: “Vừa mới nói bảo bà đàng hoàng một chút, bà đã không nghe lời! Nếu đã như vậy, vậy ta sẽ để cho mẹ con các ngươi đoàn tụ!”

Một giây sau, nó giơ tay lên muốn ra tay với Lục phu nhân, nhưng, đầu ngón tay còn chưa chạm tới Lục phu nhân, chỉ thấy trên người Lục phu nhân tràn ra một ánh sáng màu vàng.
Lục Chi Vận trực tiếp bị văng ra ngoài, cả người bịch một tiếng té lăn trên đất!
Nữ quỷ ẩn thân trong đó giống như bị đập, che ngực, vẻ mặt thống khổ.
Lục phu nhân kinh ngạc nhìn một màn này, diễn ra quá nhanh, khiến cho bà ấy không kịp phản ứng.
Ngay sau đó, Tô Cẩm đột nhiên hiện thân, ném ra một lá bùa, trực tiếp rơi ở phía trên Lục Chi Vận: “Ngươi? Chỉ là một cô hồn dã quỷ, còn muốn làm con gái người ta? Ngươi cho rằng ngươi là cái gì!”
Lục phu nhân vừa nhìn thấy Tô Cẩm, giống như nhìn thấy được cứu tinh.
“Tô quán chủ, nhanh cứu Vận Nhi! Nó cướp thân thể của Vận Nhi rồi!”
Tô Cẩm cho Lục phu nhân một ánh mắt: “Yên tâm, rất nhanh sẽ giải quyết nó.”
Tô Cẩm tới gần ‘Lục Chi Vận’: “Còn không mau lăn ra đây?” Giọng nói nhẹ nhàng, ẩn chứa sự uy áp vô tận.
Lục Chi Vận ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, sau đó dưới sự uy áp mạnh mẽ, bị ép hiện thân.
Chỉ thấy một nữ quỷ đen như mực chui ra khỏi thân thể Lục Chi Vận.
Mà lá bùa đang lơ lửng trên đầu nó, trong nháy mắt cũng tới gần nữ quỷ, đột nhiên xuất hiện ánh sáng màu vàng thiêu đốt toàn bộ nữ quỷ.
Vừa rồi vô cùng phách lối, nó bịch một tiếng quỳ xuống: “Quán chủ tha mạng, Tô quán chủ tha mạng!”
Nó khóc lóc cầu xin tha thứ, dáng vẻ nhỏ yếu đáng thương.
Tô Cẩm nhìn cũng không nhìn, đi đến bên cạnh Lục Chi Vận, cẩn thận kiểm tra tình hình của cô ấy một chút, sau đó Tô Cẩm giơ tay lên điểm giữa trán Lục Chi Vận, rất nhanh, Lục Chi Vận đã tỉnh lại.
Lục Chi Vận khẽ dụi mắt, mờ mịt nhìn tất cả trước mắt.
Khi nhìn thấy thứ đen sì như mực kia, cô ấy đã co rúm lại, còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy mẹ mình la lên.
Lục phu nhân lảo đảo nghiêng ngả chạy tới, kéo tay ôm người vào trong lòng: “Vận Nhi, Vận Nhi của mẹ!”
Lục Chi Vận : “?”
“Sao vậy?” Cô ấy kinh ngạc hỏi, sau đó sờ lên đầu gối của mình: “Shhh, con ngã sấp xuống sao? Đau quá…”
Dứt lời, cô ấy lại sờ lên chiếc eo nhỏ của chính mình.
Tô Cẩm giải thích nói: “Vừa rồi cô ngã một cái, không nghiêm trọng, nhưng vết thương da thịt không ít đau đớn tầm vài ngày.”
Lục Chi Vận càng bối rối: “Thế nhưng, tôi một chút cũng nhớ không nổi đã xảy ra chuyện gì, hơn nữa, không phải tôi đang ở trong phòng để quần áo sao?”
Lại nói, cô ấy lại phát hiện chẳng biết từ lúc nào mình đã thay một chiếc sườn xám.
Vẻ mặt cô ấy tràn đầy nghi hoặc.
Lục phu nhân giải thích ngắn gọn: “Con trúng tà… Trước kia không phải con không tin chuyện quỷ thần sao? Đoán chừng qua hôm nay, con sẽ thay đổi thái độ.”
Để lại câu nói này, Lục phu nhân khẽ chỉ nữ quỷ nhỏ yếu bất lực kia.
Lục Chi Vận nhìn theo, đáy mắt mang theo sự tò mò.
“Đây là… Thứ gì?”
Lục phu nhân im lặng trả lời lại một câu: “Nó trú ở trên người con, mới vừa rồi còn muốn giết mẹ, nếu không phải Tô quán chủ kịp thời đuổi tới, hậu quả khó mà lường được…”
Nữ quỷ kia vẫn như cũ khóc lóc cầu xin tha thứ, Tô Cẩm không thèm để ý đến nó, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, lá bùa phía trên toả ra sự chấn nhiếp.
Tô Cẩm trực tiếp tiễn nó một cái tan thành mây khói.
Lục Chi Vận nhìn trợn mắt há mồm.
Mặc dù cô ấy không nhìn ra thứ đen như mực kia là cái quái gì, nhưng cô ấy nghe thấy có tiếng khóc, còn có hình ảnh trong chớp mắt nó hóa thành khói bụi.
Sau đó, Tô Cẩm nhìn Lục Chi Vận: “Lục tiểu thư, làm phiền cô thay chiếc sườn xám này ra nhanh một chút.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...