Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới
Chương 262
Lúc Tô Cẩm vây giữ chiếc sườn xám cũng không quên đưa một tay ra, vung về phía Lục Chi Vận.
Một giây sau, Lục Chi Vận cảm giác trên người mình có thêm một chiếc chăn mền.
Lục Chi Vận giật mình chớp mắt một cái, đúng vậy, sườn xám trên người mình bay ra ngoài, cô ấy vô ý thức dùng chăn mền bọc lấy chính mình.
Trên khuôn mặt xinh đẹp kia nhiều thêm mấy phần ngượng ngùng.
Cô ấy giương mắt nhìn về phía Tô Cẩm một chút, đáy mắt hiện ra ý sùng bái nồng đậm.
Tô quán chủ không chỉ là thế ngoại cao nhân, còn là tiểu tiên nữ từ trên trời rơi xuống!
Đầu óc Lục Chi Vận lúc này coi như đã thanh tỉnh, sùng bái vài giây, lại vội vã đi mặc quần áo, sau đó loạt soạt chạy đến bên cạnh Tô Cẩm, cô ấy nhìn Tô Cẩm sùng bái một lúc rồi lại tò mò nhìn chiếc sườn xám đang bị vây giữ kia một chút.
“Tiểu Tiên Nữ… A không phải, Tô quán chủ, chiếc sườn xám này nên xử lý như thế nào? Thứ hại người này có phải nên trực tiếp g**t ch*t hay không?”
Cô ấy nói xong vô ý thức sờ lên cổ của mình.
Loại cảm giác gần như hít thở không thông kia, cả đời cô ấy cũng không dám quên.
Lục Chi Vận vừa dứt lời, chỉ thấy chiếc sườn xám đang bị vây giữ kia, giống như phát điên, điên cuồng giãy dụa.
Nhìn dáng vẻ này, rõ ràng là muốn chạy trốn.
Tô Cẩm nhìn chiếc áo dài kia, ý lạnh ở đáy mắt càng sâu: “Thứ này hại người rất nặng, dĩ nhiên phải xử lý sạch! Nếu như đã rơi vào trong tay tôi, tôi tự sẽ tiễn nó tan thành mây khói!”
Lục Chi Vận gật đầu theo, nghiêm túc nói: “! Tô quán chủ nói rất đúng! Nên tan thành mây khói!”
“Nếu không phải Tô quán chủ cứu tôi, thiếu chút nữa là tôi mất mạng rồi, hơn nữa chiếc sườn xám này lúc hại tính mạng người ta rõ ràng rất thuần thục, nói không chừng trước tôi, nó đã từng hại không ít người vô tội rồi.”
Lục Chi Vận tức giận bất mãn nói.
Cô ấy chẳng qua là nhìn chiếc sườn xám nhiều hơn một chút, vậy mà suýt nữa mất mạng!
Việc này, thật là không may!
Có điều chuyện xui xẻo này khiến cho cô ấy phát hiện ra sự ưu tú của Tô quán chủ, giống như cũng coi như là ứng với câu nói trong họa có phúc!
Tác dụng của Kim Ấn dần dần trở nên sâu sắc, chiếc sườn xám kia cuối cùng cũng ngừng giãy dụa, giống như là bất lực phản kháng…
Cổ tay Tô Cẩm xoay chuyển, khiến cho sự uy áp trở nên sâu sắc, chỉ thấy chiếc sườn xám tinh xảo kia phút chốc nổ tung.
Sườn xám màu trắng, trong chớp mắt biến thành từng miếng từng miếng vải vụn, vải vụn tung bay rơi trên mặt đất, một vết máu đỏ rớt xuống, dường như đang nói nó không cam lòng.
Lục Chi Vận vui vẻ la lên: “Tô quán chủ, nó như này là tan thành mây khói sao? !”
Ánh mắt Tô Cẩm nhìn thật sâu vào những mảnh vụn trên mặt đất, cô lắc đầu: “Vẫn chưa… Sườn xám hóa thành mảnh vụn chỉ là bước đầu tiên.”
Lục Chi Vận có chút mờ mịt: “Không phải là chiếc sườn xám này quấy phá sao? Giải quyết chiếc sườn xám vẫn chưa được?”
Chiếc sườn xám đã biến thành mảnh vụn rồi… Chẳng lẽ còn có thể hồi sinh sao?
Cô ấy không tự chủ được rùng mình một cái.
Tô Cẩm lại lấy ra một lá bùa, chuẩn bị tăng cường pháp lực của Kim Ấn, đối phương cũng không phải là lệ quỷ bình thường, mà chính là oán linh hiếm thấy.
Trên phương diện xử lý, thời gian phải nhiều hơn mấy phút so với lệ quỷ, quỷ oán niệm.
Nhưng, Tô Cẩm vừa ném lá bùa ra, chớp mắt tiếp theo, Lục Chi Vận đột nhiên nhào về phía Tô Cẩm.
Lục Chi Vận vươn hai tay ra, sau đó ôm chặt lấy một tay của Tô Cẩm.
Trên mặt Tô Cẩm hiện lên sự kinh ngạc hiếm thấy.
Cô kinh ngạc nhìn vào mắt Lục Chi Vận, cùng lúc đó, mảnh vụn mang theo vết máu, đột nhiên bay lên rơi vào kim ấn của Tô Cẩm.
Kim Ấn giống như dừng lại một giây.
Cũng chính vào một giây này, một màn sương mù màu đen bay từ trong Kim Ấn ra ngoài.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo kia của Tô Cẩm thoáng hiện lên một sự kinh ngạc: “?” Chạy rồi? Oán linh kia chạy rồi? Cả đời này cô chưa bao giờ thất thủ!
Mà lần này, thế mà để cho oán linh kia chạy mất…
Rõ ràng chỉ thiếu một chút nữa.
Lúc này Tô Cẩm ném bốn chữ thương hoa tiếc ngọc ra sau đầu, cô đẩy Lục Chi Vận ra, nhấc chân muốn đuổi theo.
Hết lần này tới lần khác, Lục Chi Vận té ngã trên đất kinh hô một tiếng.
Tô Cẩm yên lặng dừng bước lại, quay đầu nhìn Lục Chi Vận ở trên mặt đất, cô ngượng ngùng gãi đầu một cái.
“Lục tiểu thư, thật ngại quá, mới vừa rồi cô bị khí tức của oán linh còn sót lại trên người cô ảnh hưởng, lúc tôi ra tay, cô ngăn cản tôi, tôi không cẩn thận đẩy cô một cái…”
Lục Chi Vận nghe xong lời này, tê dại từ dưới đất bò dậy, cũng không đoái hoài tới đau đớn: “Thứ kia thế mà còn có thể ảnh hưởng tới tôi?”
Tô Cẩm khẽ gật đầu: “Chiếc sườn xám kia, thật ra là oán linh sống nhờ, bởi vì nó vẫn luôn gửi thân ở trên chiếc sườn xám, xem chừng phải đến trăm năm rồi, cho nên nó và chiếc sườn xám đã hòa làm một từ lâu, cô mặc sườn xám vào, dĩ nhiên sẽ nhiễm khí tức của oán linh.”
Nói xong lời này, Tô Cẩm lấy ra một lá bùa Hộ Mệnh đưa cho cô ấy: “Lục tiểu thư, cô mang theo lá bùa này ở bên mình, về sau, khí tức còn sót lại của oán linh sẽ không tạo thành ảnh hưởng với cô nữa.”
Lục Chi Vận nhận lá bùa, có chút hậm hực.
“Tô quán chủ, vậy vừa rồi… có phải tôi lại làm chuyện không tốt rồi hay không?”
Tô Cẩm thấy sắc mặt cô ấy sa sút, ấm giọng trấn an một câu: “Đừng suy nghĩ nhiều, việc này không liên quan đến cô, cô vốn là người bị hại.”
“Mặc dù oán linh kia chạy mất, nhưng, nó chạy không xa được, sườn xám đã hóa thành mảnh vụn, tu vi của nó chắc chắn đã giảm một nửa, lại thêm vừa rồi lúc chạy trốn nó đã tiêu hao tu vi, tôi đoán hiện tại nó đã là nỏ mạnh hết đà.”
Tô Cẩm tiến hành phân tích thật nhanh về oán linh này.
Cô nhất định phải nhanh chóng giải quyết oán linh kia, nếu không, chuyện này sẽ tạo thành ảnh hưởng tới thanh danh của cô!
Sau đó, Tô Cẩm khẽ phất tay lên, cánh cửa phòng đang đóng được mở ra.
Lục Chi Ninh và Lục phu nhân vội vã đi đến, không đợi hai người mở miệng, Tô Cẩm đã nói trước: “Tôi đi thu thập cục diện rối rắm còn lại, mọi người trấn an cảm xúc của Lục tiểu thư một chút.”
Sau khi để lại câu nói này, Tô Cẩm trực tiếp sử dụng bùa Dịch Chuyển rời đi.
Lục Chi Vận kinh ngạc nhìn thấy Tô Cẩm đột nhiên biến mất, qua nửa phút, cô ấy mới thì thào nói: “Tô quán chủ… Còn có thể đột nhiên biến mất?”
Lục Chi Ninh hào hứng giải thích: “Ai, đây không gọi là đột nhiên biến mất, đây gọi là Dịch Chuyển! Dịch Chuyển chị biết không? Trong chớp mắt là có thể xuất hiện ở một nơi khác!”
Anh ta nói xong về Dịch Chuyển, lại muốn tiếp tục phổ cập khoa học về sự tích của tô quán chủ cho Lục Chi Vận.
Nhưng chưa kịp nói tiếp, đã bị Lục phu nhân đẩy một cái: “Con đi ra!”
Lục Chi Ninh: “? ? ?”
Lục phu nhân lo lắng nhìn sang con gái mình: “Vận Nhi, con không sao chứ? Có phải con bị doạ sợ rồi không? Cho dù xảy ra chuyện gì, Tô quán chủ đều có thể giải quyết, đừng lo lắng…”
Lục Chi Vận có chút sa sút giải thích: “Hoảng sợ hay bị doạ đến thì cũng chỉ như thế, chủ yếu chính là hình như con làm hỏng chuyện của Tô quán chủ rồi, mặc dù con không nhớ rõ, nhưng con đoán, nếu không phải con bị ảnh hưởng bởi khí tức mà oán linh lưu lại, thì bây giờ Tô quán chủ đã tiễn oán linh kia tan thành mây khói rồi…”
Lục phu nhân nghe xong, cũng rơi vào trầm mặc.
Mãi cho đến khi Lục Chi Ninh lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh: “Vậy cũng chỉ có thể đưa thêm tiền cho Tô quán chủ…”