Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 255



Sở Lâm ngầm hiểu, tiến đến trước mặt Lục phu nhân: “Dì ơi, không phải sư phụ không nhận quà của dì, mà bất kỳ món quà nào, sư phụ cũng không thể tùy tiện nhận.”
Sở Lâm lôi kéo bà ấy, nói với bà ấy một chút kiến thức nhỏ đơn giản.
Lục phu nhân nghĩ một chút, lại hỏi: “Nhưng là, Tô quán chủ là sư phụ cháu, cô ấy lại chăm sóc cháu lâu như vậy, dì trò chuyện bày tỏ tâm ý cũng không được sao?”
Sở Lâm từ chối dứt khoát: “Không được.”
Lục phu nhân thở dài: “Được rồi, là tôi mạo phạm rồi, Tô quán chủ đừng trách móc.”
Thì ra quà cũng không thể tùy tiện tặng.
Sở Lâm lại trấn an vài câu, rất nhanh đã chuyển chủ đề: “Phải rồi, sao chị họ đột nhiên lại trở về vậy? Trước khi về không báo cho mọi người biết sao?”
Lục phu nhân suy nghĩ một chút: “Nó có một người chị em quan hệ không tệ, nói là sắp kết hôn, nó trở về tham gia hôn lễ.”
“Như vậy à.” Sở Lâm tùy ý trả lời một câu, cũng không để ở trong lòng.
Vốn dĩ là để nói sang chuyện khác nên thuận miệng nói chuyện phiếm vài câu.
Tô Cẩm lại lặng lẽ nhìn Lục phu nhân.
Ai, thật rất muốn thêm Wechat của quỷ xui xẻo Lục đại tiểu thư, chỉ là Lục phu nhân đối với mình cũng không tệ lắm, nếu như cô trực tiếp mở miệng, ngộ nhỡ hù doạ đến Lục phu nhân thì không tốt lắm.
Trong đôi mắt xinh đẹp của Tô Cẩm tràn đầy ánh sáng.
Thỉnh thoảng cũng sẽ thoáng hiện một chút buồn bực.
Nguyên Cảnh cách cô tương đối gần, chú ý tới sự thay đổi trong ánh mắt của cô, nghiêng người sang hỏi: “Ở Lục gia không được thoải mái à?”
Tô Cẩm lắc đầu: “Không phải.”
“Vậy thì là… ?” Nguyên Cảnh kinh ngạc chớp mắt một cái.
Đột nhiên, trong đầu anh lóe lên một khả năng, không phải là cô còn băn khoăn về Lục đại tiểu thư đấy chứ?
Tô Cẩm nhỏ giọng nói: “Tôi muốn thêm bạn với Lục tiểu thư.”
Cuối cùng, Tô Cẩm lại bổ sung một câu: “Cô ấy quá xui xẻo, không thêm bạn, thật sự là đáng tiếc!”
Nguyên Cảnh trầm mặc vài giây, nhẹ giọng nói: “Không sao, quỷ xui xẻo này, không chạy được.” Hơn nữa Lục gia có quan hệ hợp tác lâu dài với A Cẩm, cho nên, quỷ xui xẻo Lục Chi Vận này, chắc chắn chạy không được, sớm muộn cũng rơi vào trong tay A Cẩm.
Tô Cẩm nghĩ một chút, cảm thấy lời này của Nguyên Cảnh rất có lý.
Tiền của cô, quả thực không chạy được!

Lục Chi Vận đắc ý ở trong phòng để quần áo thử mấy bộ, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều, có điều, luôn cảm thấy có cảm giác thiếu sót.
Đột nhiên, cô ấy nghĩ đến chiếc sườn xám mua lúc dạo phố kia.
Cô ấy rất ít khi mặc sườn xám, cũng không phải rất thích, nhưng hôm nay lúc đi ngang qua cửa tiệm kia, liếc một chút đã bị chiếc sườn xám kia câu mất hồn.
Lục Chi Vận tìm ra một chiếc hộp tinh xảo trong đống quần áo, sau đó từ từ mở ra.
Sườn xám màu trắng đập vào mắt.
Đáy mắt Lục Chi Vận mang theo chút mong đợi nhỏ lấy sườn xám ra, đầu ngón tay thon dài trắng nõn lướt qua chất liệu của chiếc sườn xám.
Cô ấy lẩm bẩm một câu: “Cũng không biết dùng chất liệu gì, xúc cảm thật tốt…”
Bên trên sườn xám màu trắng thêu lên từng đoá hoa một, mỗi đóa hoa đều mười phần coi trọng, ngay cả cúc cũng tinh xảo không một chút tì vết, mỗi một chỗ đều thể hiện rõ sự tinh xảo quý giá của sườn xám.
Lục Chi Vận cầm sườn xám ướm thử trên người một chút, nhìn tươi mới lại tiên khí mười phần, cô ấy tràn đầy ý cười đi vào trong phòng thay quần áo.
Cùng lúc đó.
Tô Cẩm ngồi trong phòng khách, cảm giác được rõ ràng trận pháp cô bày ở trong Lục gia, có một tia dị động.
Tô Cẩm mấp máy môi, vận khí của Lục đại tiểu thư này… Có thể so sánh với Lục Chi Ninh rồi.

Tô Cẩm ngồi ở phòng khách trong chốc lát, không bao lâu, Lục phu nhân đã bắt đầu mời chào bọn họ đến nhà ăn ăn cơm.
Mấy phút sau, Lục Chiêu Hoà không quá vui vẻ nhìn vợ mình: “Vận Nhi đâu?”
Khách đều ngồi đây rồi, duy chỉ có Vận Nhi là không thấy, mặc dù bọn họ đã rất thân quen với Tô quán chủ, nhưng chuyện này không khỏi mất lễ nghĩa.
Lục phu nhân suy tư một giây: “Chắc là đang ở phòng để quần áo, hôm nay nó mua không ít quần áo, tôi đã bảo Chi Ninh đi gọi nó rồi.” Giải thích xong những điều này, bà ấy lại nhìn về phía Tô Cẩm, ngượng ngùng xin lỗi.
Tô Cẩm khẽ xua tay: “Không sao.”
Đang nói, Lục Chi Ninhh bối rối từ trên lầu đi xuống: “Con không thấy chị đâu, cho dù là phòng ngủ hay phòng để quần áo của chị ấy, con cũng không thấy người. Gọi nhiều lần, cũng không ai trả lời, điện thoại cũng không gọi được, không biết người đã chạy đi đâu…”
Sắc mặt Lục Chiêu Hoà trong nháy mắt trở nên khó coi, đã nói với nó, Tô quán chủ là khách, còn có Nguyên Tam gia ở đây, hai vị khách này đều rất quan trọng, làm sao còn giống như trẻ con, đối với chuyện gì cũng không để tâm?
Không khí trong nháy mắt căng thẳng.
Lục Chi Ninh nhỏ giọng nói: “Hay là chúng ta…”
Lời còn chưa nói hết, Tô Cẩm đã lên tiếng nói: “Tới rồi.”
Lục Chi Ninh kinh ngạc chớp mắt một cái, không hiểu hai chữ này là có ý gì, một giây sau, nghe thấy tiếng bước chân, anh ta mới bừng tỉnh đại ngộ.
Mấy người cùng nhau quay đầu lại, nhìn về phía có tiếng bước chân.
Vừa hay nhìn thấy Lục Chi Vận mặc sườn xám, chậm rãi đi về phía bọn họ, sườn xám màu trắng phác hoạ ra dáng người hoàn mỹ, cả người nhìn tươi mát tiên khí mười phần, lại kết hợp với gương mặt xinh đẹp kia của Lục Chi Vận, càng lộ ra sự dịu dàng hào phóng của cô ấy, giống như tiên tử.
Lục Chi Ninh lấy lại tinh thần, nhịn không được sợ hãi than một tiếng: “Không hổ là chị ruột của em, dáng vẻ này sợ là sẽ câu mất hồn của không ít người!”
Chiếc sườn xám này mặc trên người cô ấy, đơn giản không có gì thích hợp bằng!
Lục Chiêu Hoà ho nhẹ hai tiếng: “Vận Nhi, lần sau không được chậm như vậy, để khách chờ, thất lễ biết bao?”
Lục Chi Vận ôn nhu cười một tiếng, cô ấy dịu dàng thì thầm trả lời: “Cha dạy phải, Vận Nhi không dám nữa.” Sau đó cô ấy ngồi bên cạnh Lục Chi Ninh.
Một giây sau, Lục Chi Ninh bật cười một tiếng.
Anh ta thấp giọng nói chuyện với Lục Chi Vận: “Chị cho rằng thay bộ quần áo khác, là thật sự có thể giả vờ ôn nhu thục nữ à? Phong cách của chị cũng không phải như này, nén cuống họng nói chuyện, nghe không tự nhiên…”
Vừa dứt lời, Lục Chi Ninh liếc nhìn Lục Chi Vận một cái.
Đáy mắt Lục Chi Vận vẫn như cũ tràn đầy ôn nhu.
Lục Chi Ninh rụt lại, chỉ cảm thấy da gà cũng sắp nổi lên rồi.
Anh ta nghiêng đầu sang chỗ khác không nói chuyện với Lục Chi Vận nữa, được rồi, cũng không biết chị gái lại phát điên gì nữa, lại muốn đứng dậy đóng vai ôn nhu thục nữ, nếu như chị ấy muốn tiếp tục diễn, anh ta cũng không tiện nói thêm gì.
Không chỉ có Lục Chi Ninh không nghĩ nhiều, ngay cả Lục phu nhân và Lục Chiêu Hoà cũng không nghĩ nhiều.
Bởi vì người một nhà đều hiểu rất rõ Lục Chi Vận đối với Nguyên Cảnh có một chút ý tứ như vậy, phản ứng đầu tiên bọn họ nhìn thấy Lục Chi Vận biến thành ôn nhu, đều cho là cô ấy thay chiếc sườn xám, muốn giả vờ làm người ôn nhu thục nữ, muốn cọ chút hảo cảm ở chỗ Nguyên Cảnh…
Mà Nguyên Cảnh đối với việc làm không có ý nghĩa gì của cô ấy, bọn họ cũng biết, hai người này rõ ràng không có khả năng.
Còn nữa, mấy năm này, Lục Chi Vận đối với Nguyên Cảnh cũng không phải kiểu dây dưa kia, cũng chỉ thỉnh thoảng nghĩ tới chạy đến trước mặt anh ấy cọ chút cảm giác tồn tại, nói một câu, trừ chuyện đó ra, cũng không có hành động gì quá phận, cũng chưa từng vượt khuôn.
Thế là, ai cũng không nói thêm điều gì, ngầm hiểu lẫn nhau không làm hỏng việc này.
Chương trước Chương tiếp
Loading...