Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới
Chương 256
Không có gì ngoài chuyện nhỏ Lục Chi Vận đến muộn, bữa cơm trưa đột xuất này, coi như bình thường.
Tô Cẩm và Phương Tri Hàn ăn rất vui vẻ, ngược lại là Sở Lâm, thỉnh thoảng liếc nhìn Lục Chi Vận một chút, dáng vẻ thì cứ như muốn nói lại thôi.
Sau khi ăn xong, Lục Chi Vận đứng dậy, Sở Lâm cũng muốn đứng dậy theo, kết quả còn chưa mở miệng nói chuyện, đã bị sư phụ anh ta nhẹ nhàng đá một cái.
Sở Lâm kinh ngạc nhìn Tô Cẩm, hơi nghi hoặc một chút: “Sư phụ?”
Tô Cẩm nhẹ giọng nói: “Anh không thấy tiểu sư đệ anh chưa ăn no sao? Lại đi lấy cho nó chút hoa quả ăn tráng miệng.”
Sở Lâm phản ứng không chậm, trong giây lát đã hiểu sự âm chỉ của Tô Cẩm.
Ngay cả anh ta cũng nhận ra chị họ không đúng lắm, sư phụ chắc chắn đã sớm biết.
Sở Lâm không hỏi nhiều, thành thật đi lấy hoa quả cho Phương Tri Hàn.
Chờ Sở Lâm lấy hoa quả trở về, chỉ thấy Lục Chi Vận kéo Tô Cẩm ngồi trên ghế sofa, mà Nguyên Cảnh còn có Lục Chi Ninh thì ở bên cạnh nhìn.
Anh ta kinh ngạc đi qua, có chút không nghĩ ra.
Sau đó anh ta nghe thấy Lục Chi Vận khen sư phụ anh ta các kiểu.
Lục Chi Vận vẻ mặt hâm mộ nói: ” Tô cô nương, da của cô thật đẹp, nhất là gương mặt này của cô, nhìn tinh xảo cực kỳ, ngũ quan cũng rất tốt, tổ hợp lại với nhau, đơn giản là hoàn mỹ.
Tôi đoán nếu vành mắt đỏ lên, sẽ khiến cho không ít đàn ông đau lòng…”
Lời này nghe có vẻ là lời hay ý đẹp, nhưng, luôn cảm thấy có hơi thở trà xanh.
Về phần Tô Cẩm là kiểu thẳng nữ sắt thép này, hoàn toàn không bắt được trà xanh Lục Chi Vận.
Cô hỏi lại: “Tại sao tôi phải đỏ mắt? Tôi lại không thể khóc!”
Lục Chi Vận: “… ?”
Tô Cẩm nói tiếp: “Hơn nữa tôi sẽ không để cho đàn ông đau lòng, tôi sẽ chỉ khiến ác quỷ đau lòng, là kiểu đau đến tan thành mây khói… Lục đại tiểu thư muốn thử một chút không?”
Cơ thể Lục Chi Vận run rẩy, giống như là bị kinh sợ: “Cô Tô nói đùa rồi, đang yên đang lành nói chuyện ác quỷ, tan thành mây khói gì chứ, điềm xấu…”
Tô Cẩm khẽ gật đầu: “Đúng là điềm xấu.”
Một giây sau, Tô Cẩm chuyển chủ đề: “Có điều tôi cảm thấy Lục đại tiểu thư dáng dấp càng đẹp hơn, khung người rất đẹp, trời sinh chính là mỹ nhân.
Tôi đoán, đẹp giống như Lục đại tiểu thư, lại càng dễ bị những thứ linh tinh nhớ nhung, Lục đại tiểu thư đi ra ngoài phải cẩn thận, mỹ nhân nhất định phải bảo vệ mình cho tốt.
Thế đạo này ấy à, không an toàn.”
Tô Cẩm vừa nhắc nhở, vừa thuận tay s* s**ng bàn tay nhỏ của Lục Chi Vận một cái.
“Ai, tay Lục tiểu thư, làm sao lại lạnh như vậy chứ?”
Lục Chi Vận kinh hãi thu tay lại, nhỏ giọng trả lời: “Có thể là bị mấy câu của cô Tô hù dọa, cho nên có chút hơi lạnh.”
Tô Cẩm a lên một tiếng: “Hoá ra mỹ nhân không sợ hãi, tôi nghĩ ngược rồi!”
Lục Chi Vận há hốc mồm, đột nhiên phát hiện lời này của Tô Cẩm, cô ấy không tiếp nổi nữa…
Trong lúc nhất thời, trở nên rất lúng túng.
Ban đầu Lục Chi Ninh không hiểu, nhưng lời của Tô quán chủ, càng nghe càng thấy lạ.
Trong thoáng chốc, anh ta nhìn về phía Nguyên Cảnh, hai người đối mặt, Lục Chi Ninh hoảng hốt hiểu ra, nhưng, anh ta giống như lại không hiểu hoàn toàn.
Anh ta nghĩ một chút, anh ta cũng không biết mình có thể làm cái gì.
Thế là anh ta yên lặng xoay người, nói một câu: “Tôi cũng đi lấy chút hoa quả cho Tiểu Tri Hàn, ăn nhiều một chút cho nhanh lớn.”
Phương Tri Hàn lấy hoa quả, chỉ cảm thấy mình giống như người sinh ra ở bên thắng: “Em có thể đi theo anh Lục để lấy không?” Hoa quả, cậu bé có thể!
Hu hu, không phải cậu bé thèm, thật sự là hoa quả ở Lục gia ngon hơn so với bên ngoài!
Lục Chi Ninh ừ một tiếng, lôi kéo Phương Tri Hàn rời đi.
Ngộ nhỡ chị gái anh ta thật sự xảy ra vấn đề, bọn họ vẫn là không nên ở lại đây cản trở…
Thấy Lục Chi Ninh đi nhanh chóng, khoé môi Tô Cẩm mang theo mấy phần ý cười thản nhiên.
“Lục đại tiểu thư không phải cảm thấy lạnh à? Trở về phòng mặc thêm bộ quần áo đi, đừng để nhiễm phong hàn.” Cô thuận miệng nói một câu.
Ngay sau đó, Tô Cẩm đứng dậy, bình tĩnh nói: “Tôi cũng cần phải trở về, cũng không thể ở lại đây ăn cả cơm tối, tôi sẽ rất xấu hổ.”
Tô Cẩm muốn đi, Nguyên Cảnh dĩ nhiên cũng rời đi theo.
Sở Lâm phối hợp khẽ nói: “Tôi đi xem Tri Hàn lấy bao nhiêu hoa quả.”
Lục Chi Ninh vừa đưa Phương Tri Hàn đến nhà bếp, mờ mịt nhìn sang Sở Lâm: “Mấy người phải đi á?” Anh ta khiếp sợ không thôi.
Chẳng lẽ là mình đoán sai rồi hả? Thế nhưng mấy câu vừa rồi của Tô quán chủ, rõ ràng ý vị sâu xa, nếu đã như vậy, chẳng lẽ không thể giải quyết chuyện của Lục Chi Vận sao?
Ngộ nhỡ Lục Chi Vận dính mấy thứ bẩn thỉu, tránh không được sẽ xảy ra chuyện…
Sở Lâm cho anh ta một ánh mắt ý vị thâm trường: “Anh gấp cái gì? Bình tĩnh một chút, đừng quên là anh có bùa Hộ Mệnh, huống chi, năng lực của sư phụ em anh còn không biết à?”
Cho dù thật sự có chuyện, cũng có thể trong chớp mắt đã trở lại Lục gia.
Cho dù anh ta cảm thấy, sư phụ chắc chắn là có mục đích khác, đừng hỏi vì sao anh ta chắc chắn như thế, dù sao, sư phụ cũng không có khả năng để cho tiền của cô chạy…
Loại chuyện làm ăn đưa tới cửa này, sư phụ không có khả năng không làm.
Trong lúc hai anh em đối mặt, ánh mắt Lục Chi Ninh lóe lên, nghĩ đến bùa Dịch Chuyển của Tô quán chủ, nhất thời nhẹ nhàng thở ra, cho dù xảy ra chuyện gì, anh ta cũng toàn tâm toàn ý tin tưởng Tô quán chủ.
Lại thêm lúc trước những kinh nghiệm kia, Lục Chi Ninh cảm thấy, mấu chốt nhất vẫn là ở chỗ phải thật nghe lời, Tô quán chủ bảo làm cái gì, thì anh ta làm cái đó.
Lục Chi Ninh sắp xếp cho Phương Tri Hàn một đống hoa quả, sau đó tiễn mấy người rời đi, tiễn đến tận cửa, Phương Tri Hàn vẫy tay với anh ta: “Anh Lục, anh cho em hoa quả, em đều nhớ, anh yên tâm, về sau có món gì ăn ngon, em cũng sẽ nhớ đến anh!”
“Coi như em có lương tâm.” Lục Chi Ninh bất đắc dĩ lắc đầu.
Ai, ai bảo Phương Tri Hàn tuổi còn nhỏ chứ, tuổi còn nhỏ cũng không được chiều chuộng thật tốt?
Tô Cẩm cũng không quay đầu lại lên xe.
Chờ Lục Chiêu Hoà và Lục phu nhân nghe thấy tiếng, từ trên lầu đi xuống, Tô Cẩm đã lên xe nghênh ngang rời đi.
Lục phu nhân kéo Lục Chi Ninh một cái: “Tô quán chủ muốn đi, chuyện lớn như vậy làm sao con không nói cho mẹ?”
Lục Chi Ninh lời lẽ hào hùng: “Loại vấn đề này chẳng lẽ không phải rõ ràng sao? Tô quán chủ không muốn làm phiền cha mẹ… Cho nên đi thôi, hơn nữa, thời gian của Tô quán chủ, chính là tiền tài, cô ấy không cần thiết lãng phí thời gian ở nhà chúng ta…”
Lục phu nhân bị chẹn họng một câu, bà ấy không tìm ra lời nào có thể phản bác, chỉ có thể buồn bực nhìn chiếc xe kia càng ngày càng xa, cuối cùng, biến mất ở chỗ ngoặt.
Bà ấy thở dài, quay người trở về Lục gia.
Lục Chiêu Hoà thì về thư phòng đi làm việc, dường như chuyện đến nơi này mới thôi, tất cả đều khôi phục bình thường.
Nhưng, chỉ có Lục Chi Ninh biết, dưới vẻ ngoài bình tĩnh của chính mình, che giấu một chút lo lắng.
Cũng không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì…
Lục Chi Ninh nghĩ một chút, cuối cùng cũng không nghĩ ra được kết quả gì, được rồi, anh ta vẫn nên chuẩn bị kỹ tiền thù lao của Tô quán chủ trước đi.
Dù sao, bị vặt hết lần này đến lần khác, làm dê béo nhỏ, anh ta cũng đã có kinh nghiệm bị vặt rồi.
Quá trình này… Anh ta rất quen!