Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới
Chương 254
Lục Chi Vận nhìn theo hướng mà Lục Chi Ninh chỉ, gốc cây hải đường vốn dĩ được trồng ở đó quả thực đã không có, chỉ còn lại một thân cây trụi lủi, hơn nữa còn bị chặt ngang.
Cô ấy khẽ nhíu mày lại, có chút không hiểu: “Cây hải đường có thể có vấn đề gì? Lúc nở hoa, um tùm diễm lệ như vậy, trong nháy mắt đã huỷ nó đi? Không cảm thấy đáng tiếc sao?”
Lục Chi Ninh không phản bác được.
Nếu như không huỷ cây Hải Đường này đi, đoán chừng cả nhà bọn họ đã đoàn tụ dưới lòng đất rồi.
Anh ta thở dài, sau đó nói đơn giản quá trình một lần, mấy phút sau, Lục Chi Vận cười lạnh thành tiếng: “Em cảm thấy chị rất dễ bị lừa sao? Đã lâu không gặp, năng lực thêu dệt chuyện của em quả thực rất đặc sắc.”
Vứt xuống câu nói này, Lục Chi Vận đã đuổi người ra ngoài.
“Được rồi, em ra ngoài đi, cho dù tình hình quan trọng, em cũng không nói cho chị, chị cũng không lừa ra được câu gì, em cũng đừng ở đây lãng phí thời gian của chị nữa. Em muốn thêu dệt câu chuyện, chị còn không muốn nghe đâu!”
Lục Chi Vận đi ra mở cửa phòng, không quan tâm ném Lục Chi Ninh ra bên ngoài.
Thoạt nhìn như là có chút tức giận.
Lục Chi Ninh cũng cảm thấy có chút tủi thân: “Em không thêu dệt để lừa chị, là tự chị hỏi em tình hình, em nói, chị lại không tin…” Hơn nữa còn sử dụng xong là vứt bỏ.
Đây nếu không phải chị ruột, anh ta đã đi từ lâu rồi.
Lục Chi Vận một tay bám vào cửa, một tay chống nạnh: “Lục Chi Ninh, lúc em nói những chuyện đó, em sờ vào lương tâm xem, thứ ly kỳ như vậy, em cảm thấy người bình thường sẽ tin sao? ? ?”
Lục Chi Ninh trầm mặc chớp mắt một cái, a, anh ta hiểu rồi, chị anh ta hiện tại là một người bình thường, mà anh ta, sau khi trải qua không ít chuyện, anh ta đã không phải là người bình thường nữa rồi!
Nói một cách khác, anh ta và chị gái có sự khác biệt!
Trong chớp mắt, Lục Chi Ninh phối hợp gật đầu: “Chị nói có lý, em không thèm giải thích với loại người bình thường như chị, cứ như vậy đi!”
Chờ ngày nào đó chị ấy tận mắt chứng kiến sự lợi hại của Tô quán chủ, chị ấy sẽ biết anh ta không nói dối!
Sau đó, Lục Chi Ninh ngẩng đầu ưỡn ngực quay người rời đi.
Lục Chi Vận đứng tại chỗ, vẻ mặt khó hiểu, tên này lại nổi điên cái gì vậy?
Quả thực là kỳ quái…
Lục Chi Vận lắc đầu, im lặng đóng cửa phòng, nghĩ đến chiến lợi phẩm của mình hôm nay đi dạo phố, cô ấy lại loạt soạt chạy đến phòng để quần áo, đi xem quần áo và đồ trang sức cô ấy vừa mua.
Người làm trong nhà sớm hiểu tính tình thói quen của cô ấy, chiến lợi phẩm gì đó cũng đã đưa tới phòng để quần áo cho cô ấy từ lâu rồi, căn bản cũng không cần cô ấy mở miệng dặn dò.
…
Lúc này, trong phòng khách của Lục gia, Lục phu nhân đang bày ra các loại quà cho Tô Cẩm chọn lựa.
“Tô quán chủ, đây là quà mà Vận Nhi và tôi chọn cho cô, mong rằng cô vui vẻ nhận, cô đã cứu Lục gia chúng tôi, còn nhận Sở Lâm làm đồ đệ, có lẽ ngày bình thường, Sở Lâm cũng mang đến thêm không ít phiền phức cho cô.”
Bà ấy vừa nói vừa lấy ra một hộp quà tinh xảo xa hoa.
Tô Cẩm nhìn hộp quà kia, lắc đầu: “Lục phu nhân, quà của bà, tôi xin nhận tấm lòng.”
Lục phu nhân cầm hộp quà, có chút mờ mịt: “Tô quán chủ không thích sao?”
Tô Cẩm tiếp tục lắc đầu: “Không phải không thích, là vì quá quý giá, Lục phu nhân và tôi không cần thiết phải liên lụy vào nhân quả.” Nói một cách khác, Lục phu nhân tặng quà cho cô, cô phải trả lại một vật có giá trị tương đương.
Tặng đi tặng lại, rất phiền phức.
Nhưng nếu như không đáp lễ, lại vô duyên vô cớ liên lụy đến nhân quả.
Dù sao, nợ đồ vật, sớm muộn gì cũng cần phải trả, hơn nữa cô và Lục gia, vốn dĩ là đã thanh toán xong tiền hàng, không cần thiết lại xuất hiện một món quà quý giá.
Tô Cẩm quay đầu nhìn Sở Lâm, ra hiệu cho Sở Lâm khuyên Lục phu nhân một chút.