Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 245



Lục Gia chạy tới đưa tiền 2
Cha Triệu cảm động, Tô quán chủ thật sự đúng là tiểu tiên nữ ở nhân gian mà! Làm việc không chỉ có trách nhiệm mà ngay cả những chi tiết nhỏ như thế này cũng không buông tha!!
Triệu gia bọn họ có thể gặp được Tô quán chủ trong đời này thật đúng là do phúc phận tu được trong kiếp trước.
Tô Cẩm và Sở Lâm liếc nhau, đại đồ đệ lập tức hiểu được suy nghĩ của sư phụ.
Anh ta tự tin nói: “Triệu tiên sinh, Triệu phu nhân, hai người cứ yên tâm, nhất định tôi sẽ lấp xong cái hố này!”
Tô Cẩm kết luận: “Hai người cứ yên tâm, sau này chắc chắn Triệu gia sẽ lên như diều gặp gió, phúc duyên thâm hậu! Vận thế của Triệu gia nhất định cũng sẽ quay trở lại.”
“Chỉ là, tuyệt đối không thể bởi vì phúc duyên thâm hậu mà làm việc không cố kỵ, vẫn phải duy trì tấm lòng nhân hậu như trước. Nhân quả trên đời này, bất kể thời gian nào cũng sẽ luôn tiếp tục, không có cái gì đã hình thành thì sẽ không thay đổi.”
Tô Cẩm lại dặn dò thêm vài câu.
Chuyện của Triệu gia đến đây xem như kết thúc.
Về phần thù lao, đương nhiên là do Sở Lâm đứng ra thương lượng với Triệu gia.
Lúc Tô Cẩm bước ra khỏi nghĩa trang, cô nhìn về phía chiếc xe.
“Lục Chi Ninh vẫn còn trên xe à?” Cô thuận miệng hỏi.
Nguyên Cảnh gật đầu: “Ừ, anh ta nhát gan.”
Tô Cẩm: “…” Cái này có gì đáng sợ chứ???
Tô Cẩm bước tới nhẹ nhàng mở cửa xe ra, Lục Chi Ninh lập tức tỉnh lại, dụi dụi mắt, không ngờ mình lại ngủ quên trên xe?
Rõ ràng lúc đầu anh ta rất sợ hãi!
Có điều bây giờ nhìn thấy bọn họ trở về, trên mặt Lục Chi Ninh lập tức tràn đầy vui mừng: “Tô quán chủ, giải quyết xong mọi việc rồi à?”
Tô Cẩm không vội trả lời anh ta mà hỏi ngược lại: “Chúng tôi đều đi nghĩa trang, chỉ có một mình anh ở trên xe. Trong mấy tình huống như thế này, chẳng phải người tách đoàn sẽ càng dễ xảy ra chuyện sao?”
Lục Chi Ninh: “!!!”
Anh ta mở to măt sững sờ một lúc, theo bản năng chạm vào chiếc bùa Hộ Mệnh mình đeo trên cổ.
Chỉ là trong nháy mắt khi anh ta chạm vào bùa Hộ Mệnh, đầu ngón tay anh ta đột nhiên bỏng rát.
Lục Chi Ninh liền ngơ ngác.
Anh ta bối rối, suýt chút nữa đã khóc toáng lên: “Tôi, tôi chỉ sợ thôi mà, cảm thấy ngồi trên xe thì sẽ an toàn hơn, tại sao tôi lại xui xẻo như vậy chứ? Tô quán chủ, chẳng lẽ tôi lại bị thứ gì để mắt tới à?”
Tô quán chủ lắc đầu: “Ở đây có nhiều bia mộ như vậy, âm khí nặng, mà anh lại tách đoàn. Nhưng mà cũng chẳng có gì to tát cả, đã bị bùa Hộ Mệnh trên người anh cản lại rồi. Mấy thứ đồ chơi không có bao nhiêu đạo hành này không dám tới gần thân thể anh đâu.”
Tô Cẩm lại dặn dò: “Lục nhị thiếu, mặc dù Lục gia cơ nghiệp đồ sộ nhưng anh cũng phải có đầu óc một chút, đừng có tự cho mình là thông minh.”
Lục Chi Ninh liên tục nói cảm ơn.
Cảm ơn Tô quán chủ đã nhắc nhở! Cảm ơn Tô quán chủ đã dạy bảo!
Nhất định anh ta sẽ ghi tạc trong lòng!
Tô Cẩm nhấc chân định bước lên xe, đột nhiên nhìn thấy tướng mạo của Lục Chi Ninh có chút dị động.
Cô nhíu mày, lớn tiếng nói: “Anh đừng nhúc nhích, nhìn tôi.”
Lục Chi Ninh sợ tới mức rùng mình, vội vàng làm theo lời cô.
Tô Cẩm nhìn chằm chằm tướng mạo anh ta một lúc, cuối cùng thở một hơi dài thật sâu: “Lục nhị thiếu, cho dù Lục gia có tiền thì cũng không cần chạy tới đưa tiền cho tôi thế chứ?”
Cô lấy tiền Lục gia mãi cũng thấy ngại mà!
Trái tim Lục Chi Ninh như lạnh đi một nửa: “Tôi lại sắp xảy ra chuyện rồi à?”
Tô Cẩm lắc đầu: “Lần này không phải vấn đề của anh.”

Bừng tỉnh sau cơn ác mộng 1
Lục Chi Ninh nghe thấy lời Tô Cẩm nói, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì lập tức lại giật nảy mình.
“Nếu như không phải là tôi xảy ra chuyện, vậy chính là những người khác của Lục gia…xảy ra chuyện…”
Lục Chi Ninh ngẩn người, Lục gia bọn họ cũng thảm quá rồi!
Một giây sau, Lục Chi Ninh kịp phản ứng, vội vàng kêu cứu: “Tô quán chủ, cứu mạng với! Cả Lục gia trông cậy vào cô!”
Đưa tiền hay không đưa tiền không quan trọng, quan trọng nhất chính là Lục gia được bình an vô sự.
Tô Cẩm dừng lại nói: “Yên tâm, dù sao thì Lục gia cũng là khách hàng dài hạn của tôi, tôi sẽ không thấy chết không cứu. Hơn nữa tôi lại chẳng có thù hằn gì với tiền bạc cả.” Lục gia đã vội vàng đưa tiền như vậy thì sao cô nỡ từ chối đây?
Còn nữa, cô đoán tình huống của Lục gia hoặc ít hoặc nhiều cũng có quan hệ với Thiên Uyên.
Cô thẳng thắn bày tỏ suy nghĩ của mình: “Trước đó vị lão gia tử kia của Ninh gia nói rằng Thiên Uyên đã để mắt tới tiền tài và sản nghiệp của Lục gia, nếu huỷ đi Lục gia rồi thì bọn chúng sẽ thay thế mình vào đó. Tôi nghĩ Lục gia liên tục xảy ra chuyện, vừa hết tai hoạ này thì tai hoạ khác liền xảy ra đều là do Thiên Uyên gây ra.”
Mà nhiều khi, rõ ràng nhìn không hề có kiếp nạn gì nhưng tướng mạo lại chợt có biến hoá.
Rõ ràng là bởi vì có người đột nhiên ra tay, gây ra kiếp nạn.
Ngẫm lại những chuyện trước đó đã xảy ra với Lục gia, mỗi một lần đều là chiêu số chí mạng…
Trong lòng Lục Chi Ninh run rẩy, bây giờ mới hiểu ra, chẳng trách Lục gia gần đây luôn luôn xảy ra chuyện, còn trước đó cũng không thường xuyên như vậy, hoá ra là có người nấp ở sau lưng nhịn không được ra tay.
Cũng không biết lần này… là ai sẽ xảy ra chuyện.
Lục Chi Ninh thở dài một hơi rồi hỏi: “Tô quán chủ, mấy chuyện này tôi nói cho cha tôi biết được không?”
Tô Cẩm gật đầu: “Có thể nói chuyện Thiên Uyên, còn chuyện sẽ có người Lục gia xảy ra chuyện thì anh đừng nói, anh chỉ nhắc nhở bọn họ tới đây nhớ cẩn thận là được rồi.”
“Được.” Lục Chi Ninh hiểu ý, vội vàng gọi điện thoại cho Lục Chiêu Hoà, cuối cùng lại nhắc tới câu nói của Tô quán chủ.
Sau khi Lục Chiêu Hoà nghe xong, ông ta lập tức chú ý. Nếu Tô quán chủ đã nói như vậy, hẳn là phải có ý tứ sâu xa!
Tô Cẩm không vội rời đi, cô lên xe, lặng lẽ chờ Sở Lâm lấp hố lại.
Còn ba người Triệu gia cũng không đi, thấy Tô quán chủ còn ở đó, sao có thể rời đi được?
Nhưng chuyện lấp hố này Tô quán chủ khăng khăng nói rằng Sở Lâm làm được! Không cho phép Triệu Hoà Cẩn giúp một tay. Thế là bọn họ cũng chỉ có thể đứng một bên cổ vũ động viên cho Sở Lâm!
Sở Lâm mất nửa tiếng đồng hồ mới lấp xong cái hố kia. Anh ta vác xẻng thở hồng hộc quay lại, cha Triệu và Triệu Hoà Cẩn đi theo phía sau.
Sở Lâm đi thẳng tới trước mặt Tô Cẩm tranh công: “Sư phụ, tôi lấp hố kia xong rồi! Hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ!”
Tô Cẩm hài lòng gật đầu: “Làm tốt lắm!”
Làm một lần hai lần sẽ quen, đại đồ đệ rất ưu tú! Khiêm tốn và cầu tiến, còn biết cố gắng nữa!
Ngay sau đó, cô liền nghe thấy Sở Lâm khẽ lẩm bẩm một câu: “À, tôi phải gọi điện thoại thúc nhị sư đệ mới được.”
Tô Cẩm: “…”
Cô nghĩ nghĩ, nếu có thể thêm một đệ tử đáng tin cậy khác chạy việc vặt cũng rất tốt, nếu có thể nhanh chóng đến Kinh Thành càng tốt hơn.
Chuyện của Triệu gia xem như đã được giải quyết triệt để.
Mấy người lần lượt lên xe, sau đó quay trở về.
Về phần vấn đề thù lao, cha Triệu vui vẻ kéo Sở Lâm lên xe của Triệu gia.
Mọi chuyện đều đã được giải quyết, cho dù thu bao nhiêu tiền thì bọn họ không hề có ý kiến!
Cha Triệu thậm chí còn chuẩn bị sẵn mấy trăm triệu, nhưng mà đến lúc nói giá tiền, Sở Lâm chỉ ra giá năm mươi triệu.
Cha Triệu cầm tấm thẻ trong tay, nghi ngờ mình nghe nhầm.
“Sở đạo trưởng, có phải cậu nói thiếu một số 0 không?”
Giải quyết cả một vấn đề lớn như vậy mà chỉ thu có năm mươi triệu thôi à?
Cha Triệu nhìn chằm chằm Sở Lâm, ngay cả Triệu phu nhân cũng kinh ngạc nhìn Sở Lâm: “Sở đạo trưởng, mặc dù Triệu gia xuống dốc nhưng trong nhà vẫn có nhiều tiền…”

 
Chương trước Chương tiếp
Loading...