Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới
Chương 235
Ngày tiếp theo.
Tin tức ông cụ Ninh nằm viện, truyền đến tai cha Triệu, cha Triệu nói lại việc này với Tô Cẩm.
Tô Cẩm vẻ mặt thản nhiên, không có phản ứng gì đặc biệt.
Thấy cha Triệu thấp thỏm không yên, Tô Cẩm nhắc nhở một câu: “Triệu tiên sinh, đừng lo lắng, đừng suy nghĩ nhiều.”
Chuyện tới mức độ này, Ninh gia cũng sắp kết thúc rồi.
Cho dù phía sau Ninh gia có Thiên Uyên làm chỗ dựa, nhưng khi nào chân tướng bị lộ, Thiên Uyên cũng chỉ chọn từ bỏ Ninh gia, chứ không phải nghĩ cách bảo trụ Ninh gia.
Cho dù là Bạch Vân quán, hay là Ninh gia, đối với Thiên Uyên mà nói, cũng chỉ là một con cờ.
Quân cờ mất đi tác dụng, thì sẽ bị vứt bỏ vô tình.
…
Buổi trưa, Triệu phu nhân đột nhiên vội vã chạy tới tìm Tô Cẩm.
“Tô quán chủ, đứa bé kia của Ninh gia… Tình hình sợ là không xong rồi…” Vừa rồi em họ bà ấy gọi điện thoại tới, lời còn chưa nói ra, đã bắt đầu khóc không ngừng.
Tô Cẩm thở dài.
“Nếu Thiên Đạo đã cho một con đường sống, vậy tôi sẽ đi một chuyến.”
Tô Cẩm quay đầu nhìn về phía Triệu phu nhân: “Tôi chưa từng đến Ninh gia, làm phiền bà dẫn đường đi.”
Cha Triệu có chút lo lắng: “Tô quán chủ, tôi có thể đi cùng không?”
Sở Lâm cũng ở phía sau trông mong nhìn sang Tô Cẩm.
Tô Cẩm im lặng chớp mắt một cái, bùa Dịch Chuyển của cô hình như không mang được nhiều người như vậy, cô suy tư một chút, lên tiếng nói: “Tôi dẫn Triệu tiên sinh đi trước, mấy người nếu muốn đi, vậy thì lái xe đi đi…”
Ngộ nhỡ Ninh gia lại xảy ra chuyện gì, vẫn là Triệu tiên sinh ở đó thì thích hợp hơn.
Triệu phu nhân vẫn là đi theo Sở Lâm đi.
Triệu phu nhân sửng sốt một chút, đối với quyết định của Tô Cẩm hơi nghi hoặc một chút, nhưng không nói gì, bà ấy không yên lòng nhìn Triệu Vĩ Yến: “Cho dù xảy ra chuyện gì, ông cũng đừng xúc động…”
Triệu tiên sinh lên tiếng, có Tô quán chủ ở đây, ông ấy có thể làm cái gì?
Chẳng lẽ ông ấy còn có thể dùng dao đâm người của Ninh gia sao? Ông ấy rất trân quý sinh mệnh đó, còn lâu mới vì người không đáng mà thêm chính mình vào.
Lúc Tô Cẩm đi, lại nói với Triệu phu nhân một câu: “Bây giờ bà gọi điện thoại cho Ninh tam phu nhân đi.”
Sau đó, Tô Cẩm dẫn theo cha Triệu, đi thẳng tới cửa Ninh gia.
Cha Triệu hơi nghi hoặc một chút: “Vì sao chúng ta không trực tiếp đi vào?”
Tô Cẩm liếc ông ấy một cái, bất đắc dĩ nói: “Tôi không biết Ninh tam phu nhân ở chỗ nào trong Ninh gia.” Cho nên, cho dù đi vào Ninh gia, cô cũng vẫn phải tìm người dẫn đường.
Về phần cha Triệu, cô đoán ông ấy cũng không biết Ninh tam phu nhân ở đâu.
Vẫn là thành thật chờ ở cửa xem sao.
Chưa đến hai phút, Ninh tam phu nhân lảo đảo nghiêng ngả chạy ra.
Bà ấy vừa nhìn thấy Tô Cẩm, giống như nhìn thấy được cứu tinh: “Tô quán chủ, cầu xin cô mau cứu con gái của tôi!”
Vừa dứt lời, Ninh tam phu nhân lại lảo đảo một chút, chân mềm nhũn, thiếu chút té ngã trên đất, Tô Cẩm ung dung vươn tay đỡ lấy bà ấy.
“Phu nhân, dẫn tôi đi thăm cô bé một chút.”
“Được.” Ninh tam phu nhân không để ý tới chuyện khác, lôi kéo Tô Cẩm định chạy vào bên trong.
Tô Cẩm lắc đầu, đưa tay đặt lên vai Ninh tam phu nhân: “Đừng lo lắng, bà nhắm mắt lại, sau đó nghĩ một lúc đến nơi ở của con gái bà.”
Nghe vậy, Ninh tam phu nhân nhắm mắt, làm theo lời Tô Cẩm.
Vài giây sau, Tô Cẩm nhắc nhở nói: “Mở mắt đi.”
Ninh tam phu nhân mở mắt ra, lại phát hiện mình và Tô quán chủ đã xuất hiện ở trong phòng con gái, bà ấy khiếp sợ nói không ra lời, Tô, Tô quán chủ quả thật là cao nhân!
Tô Cẩm thản nhiên nhìn đứa nhỏ trên giường vô cùng suy yếu, giờ phút này, tử khí xung quanh cô bé lan rộng.
“Phu nhân, tôi còn chưa biết bà tên gì.” Tô Cẩm thuận miệng hỏi một câu.
Ninh tam phu nhân sửng sốt một chút, trả lời: “Ngọc Kha, tôi tên Tề Ngọc Kha.”