Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới
Chương 232
Lời nói của Tô Cẩm lại vang vọng bên tai bà ấy.
Trong ánh mắt Ninh tam phu nhân đột nhiên có thêm sự tìm tòi nghiên cứu: “Cha.” Bà ấy đột nhiên gọi một tiếng.
ông cụ Ninh đối diện với ánh mắt của bà ấy, suýt nữa giật nảy mình: “Tự nhiên gọi tôi làm cái gì? Tôi có nói sai sao? Ninh gia hiện tại chỉ có một người phu nhân là cô, có thời gian đừng chỉ cố ăn chay niệm Phật, nghĩ thêm đến tương lai của Ninh gia… Tốt nhất suy nghĩ lại một chút xem nên sinh con nối dõi như thế nào.”
Nói xong lời cuối cùng, sắc mặt ông cụ có cái gì đó không đúng, ông ta có chút ngượng ngùng khẽ nói: “Ý của cha là… Mặc dù con đã lớn tuổi, nhưng, còn có những cô gái trẻ tuổi khác, có thể…”
Ông cụ Ninh thở dài: “Cha biết loại suy nghĩ này của cha, sẽ khiến con tổn thương, nhưng cho đến bây giờ thằng ba cũng chưa có người thừa kế, cơ nghiệp của Ninh gia trong tương lai, chẳng lẽ phải giao vào trong tay người ngoài hay sao? Con có thời gian, cũng thay cha khuyên bảo thằng ba một chút, mỗi lần cha nhắc đến chuyện này, nó lại ầm ĩ với cha…”
Vấn đề con nối dõi, vẫn luôn là khúc mắc của ông cụ.
Thế nhưng, con trai không đồng ý với đề nghị của ông ta, ông ta có thể làm sao?
Ninh tam phu nhân nhìn sang ông cụ, trên mặt dần dần nhiều hơn mấy phần châm chọc.
“Cha vẫn luôn nhớ con nối dõi, lại vừa vặn muốn cháu trai, nhưng sao cha không nghĩ tới, Ninh gia vì sao con nối dõi lại đơn bạc? Vì sao cho đến bây giờ, ngay cả một đứa bé cũng không bảo vệ được chứ?”
Con dâu đột nhiên chất vấn, ông cụ lập tức bối rối.
“Cô đang nói gì đấy?” Sắc mặt ông ta bỗng nhiên trở nên lạnh lùng, nghĩ đến cô ta đi đến Triệu gia, sau đó mới biến thành như bây giờ, ông cụ bỗng nhiên kinh hãi, chẳng lẽ cô ta đã nghe được tin tức gì từ chỗ Triệu gia?
Ninh tam phu nhân đi về phía trước một bước, tới gần ông cụ, đáy mắt mang theo sự u ám, ngay cả giọng nói cũng trở nên có gì đó không đúng: “Cha, cha nghe nói đến báo ứng chưa?”
Một câu nhẹ nhàng, trực tiếp khiến cho ông cụ bị dọa đến sững sờ ngay tại chỗ.
Vài giây sau, ông cụ ôm lấy trái tim nhỏ, vịn khung cửa chậm rãi đổ xuống.
Ninh tam phu nhân nhìn sự thay đổi của ông ta, nhịn không được cười lạnh thành tiếng, bà ấy tự lẩm bẩm, lại như là châm chọc: “Xem ra, ông thật sự đã làm nhiều chuyện xấu, tôi chỉ thuận miệng nói một câu báo ứng, ông đã bị hoảng sợ thành như này?”
Bà ấy lảo đảo rời đi, chạy về phía nơi ở của con gái.
Phía sau bà ấy, ông cụ đã co quắp ngã trên mặt đất, nhưng bà ấy không hề quay đầu lại nhìn một chút.
Ông cụ dùng hết sức giơ tay lên đập khung cửa, người làm ở gần đó, nghe thấy tiếng động lạ vội vàng chạy tới.
Ngay sau đó, người làm vội vàng gọi điện thoại cấp cứu.
Sức khoẻ của ông cụ vẫn luôn rất tốt, bình thường cũng đều là ông cụ và Ninh Tam tiên sinh xử lý chuyện của Ninh gia, hiện tại ông cụ Ninh xảy ra chuyện, Ninh Tam tiên sinh lại không ở nhà, Tam phu nhân đóng cửa không ra, Ninh gia rất nhanh đã lộn xộn.
…
Mà những chuyện này, đều đã không còn liên quan gì đến Ninh tam phu nhân.
Trong mắt bà ấy chỉ còn lại có đứa con gái đáng thương.
Đợi Ninh Tam tiên sinh trở lại Ninh gia, đã là buổi tối.
Ông ta vừa về tới Ninh gia, đã đi thẳng tiểu viện tử của phu nhân ở, đó là vì để dưỡng bệnh cho con gái, cố ý thu dọn ra một nơi yên tĩnh, ánh nắng lại tốt.
Nếu như là trước đây, ông ta nhất định sẽ cười tươi đi vào.
Chỉ là đêm nay, lúc ông ta đi tới, sắc mặt rất khó coi.
Vừa vào cửa ông ta đã hỏi: “Phu nhân, tôi có lời muốn hỏi bà.”
Ninh tam phu nhân nghe thấy giọng ông ta, nhìn cũng không thèm nhìn, chỉ nhẹ giọng trấn an con gái: “Ngoan, mẹ nói với cha mấy câu, con ngủ sớm một chút.”
Đứa nhỏ trong chăn sắc mặt tái nhợt nhẹ gật đầu, nó không có chút tinh thần nào, cả người nhìn rất suy yếu.
Ninh tam phu nhân vừa cẩn thận kéo chăn, vừa cẩn thận đi từng bước ra bên ngoài, bà ấy rón rén đóng cửa phòng, lúc này mới chậm rãi quay đầu lại nhìn chồng mình.
Gương mặt dịu dàng, trong chốc lát đã trở nên lạnh nhạt vô tình: “Có việc gì thì nói mau, đừng chậm trễ tôi chăm sóc con gái.”