Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới
Chương 231
Tô Cẩm lảm nhảm tán gẫu với Tổ Sư Gia trong chốc lát.
Phương Tri Hạc ở Thanh Thành xa xôi, đang quét dọn Huyền Thanh quán, đột nhiên phát hiện sau lưng vang lên một tiếng động lanh lảnh.
Anh ta kinh ngạc quay đầu lại, sau đó lại thấy bài vị của Tổ Sư Gia chẳng biết đổ xuống từ lúc nào.
Phương Tri Hạc sửng sốt một giây, vội vàng tiến lên, vừa đỡ Tổ Sư Gia xong, vừa thỉnh tội với Tổ Sư Gia: “Tổ Sư Gia thứ lỗi, thật sự là hôm nay xử lý một số chuyện, thời gian quét dọn Huyền Thanh quán trễ một chút.”
Vừa dứt lời, bài vị của Tổ Sư Gia, lung lay một chút, lại đổ.
Phương Tri Hạc: “!”
Xong rồi, Tổ Sư Gia cáu kỉnh rồi!
Phương Tri Hạc vội vàng gửi một tin nhắn cho sư phụ nhà mình.
Tô Cẩm đang chờ Tổ Sư Gia chỉ điểm, nghe thấy điện thoại di động vang lên một tiếng, mở ra xem, phát hiện là Phương Tri Hạc gửi tin nhắn tới, Tô Cẩm ấn nghe, đúng là nghe tin Tổ Sư Gia bất ngờ cáu gắt.
Tô Cẩm nhất thời cười: “A Cẩm đa tạ Tổ Sư Gia!”
Mặc dù Tổ Sư Gia tức giận đến mức bài vị cũng đổ, nhưng, đổ là đại biểu cho việc này thật sự có cơ hội xoay chuyển, nếu như thật sự không có đường sống, Tổ Sư Gia đừng nói tức giận, căn bản cũng sẽ không phản ứng đến cô! Sẽ trực tiếp coi như không nghe thấy cô tán gẫu!
Đáy mắt Tô Cẩm hiện lên mấy phần ý cười, cô ném đồng tiền trong tay lên mặt bàn lần nữa, xem xét từ ngày sinh tháng đẻ, mặc dù vẫn như cũ là tử cục như vừa rồi, nhưng lần này, trong tử cục, tồn tại một con đường sống.
Cũng mang ý nghĩa việc này có cơ hội xoay chuyển!
Có lẽ, con gái của Ninh tam phu nhân, Trữ tiểu thư còn có thể sống sót…
Tô Cẩm trả lời lại cho Phương Tri Hạc một tin nhắn: “Đồ đệ ngốc, Tổ Sư Gia không phải giận anh, là cáu gắt với tôi đó! Anh giúp vi sư thắp cho Tổ Sư Gia ba nén hương, cám ơn Tổ Sư Gia cho thật tốt.”
Phương Tri Hạc nhận được tin nhắn trả lời của sư phụ, không nhịn được nhẹ nhàng thở ra, anh ta còn tưởng rằng chính mình đắc tội với Tổ Sư Gia chứ!
Hóa ra là như vậy… Ai, có sư phụ gánh vác, trong nháy mắt anh ta không còn lo lắng nữa.
…
Ninh tam phu nhân được đưa về Ninh gia, như cũ có chút hồn xiêu phách lạc.
Mãi cho đến khi bà ấy đi vào cửa nhà, ở hành lang gặp ông cụ Ninh, cũng chính là cha của Ninh tam tiên sinh.
Ninh lão gia tử nhìn bà ấy một cái, nhíu mày hỏi: “Cô xem một chút bây giờ cô là cái dạng gì? Còn có dáng vẻ phu nhân của Ninh gia sao?”
“Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Khiến cô mất hồn mất vía như vậy… Không biết còn tưởng rằng gặp phải chuyện lớn gì!” Ông cụ không vui nói ra.
Ông ta để lộ ra cho con dâu chuyện của Triệu gia, là muốn để cô ta đến Triệu gia nhìn xem, ông ta cũng có thể nhân cơ hội moi ra được một ít chuyện từ trong miệng cô ta, thám thính một chút tình hình hiện tại của Triệu gia.
Lại không nghĩ tới, con dâu trở về lại thành bộ dạng này?
Trong lòng ông cụ rất không vui.
Nghĩ đến mấy năm này, cô ta suốt ngày ở trong phòng ăn chay niệm Phật, cũng không giúp Ninh gia làm chút chuyện, ông cụ càng không vui rồi.
Lúc này cuối cùng Ninh tam phu nhân đã thanh tỉnh hơn không ít.
Bà ấy ngẩng đầu nhìn ông cụ Ninh.
Tình hình của Ninh gia những năm này, mặc dù bà ấy không biết cụ thể, nhưng tình hình cơ bản nhất cũng nên biết.
Sự nghiệp phồn vinh hưng thịnh, cứ thế phát triển cực kỳ nhanh chóng, thậm chí có một vài hợp tác, bà ấy cũng nghe tiên sinh nhà mình nói thầm qua, có chuyện làm ăn giống như là miếng bánh từ trên trời rớt xuống, không cần tranh thủ ra sao, lại có thể rơi vào trên người Ninh gia.
Thế nhưng thật sự có loại chuyện tốt này sao?
Lần một lần hai… Thậm chí là rất nhiều lần.
Sự nghiệp phát triển giống như là có thần trợ, nhưng đời sống của Ninh gia, lại tương phản với sự nghiệp, quả thực là rối loạn…