Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 610



Bốn người chuẩn bị đầy đủ, Tô Cẩm mới bắt đầu xông trận.
Trong tay cô cầm ba cọng dây thừng, sau mỗi cọng đều có một người đi theo, cảnh tượng này dường như có hơi buồn cười, nhưng chỉ có người trong cuộc mới biết họ căng thẳng đến cỡ nào.
Trận pháp có thể khiến sư phụ cẩn thận như vậy, e là không đơn giản.
Ba người cẩn thận theo phía sau Tô Cẩm, đi theo bước đi của cô, rõ ràng họ đã đi một lúc lâu, nhưng nhìn kỹ xung quanh sẽ phát hiện họ tựa như vẫn xoay quần tại chỗ.
Tô Cẩm đúng lúc lên tiếng nhắc nhở họ: “Đừng bị cảnh giả xung quanh lừa gạt, mọi thứ đều là ảo.”
Ba người khắc ghi trong lòng, không bị ngoại giới quấy rối nữa.
Trận pháp này trông có hơi khó nhằn, nhưng đối với Tô Cẩm mà nói, không khó mấy, bọn họ coi như rất thuận lợi đi tới phía trước.
Lúc này, ánh mắt Nguyên Cảnh bỗng thay đổi, anh chưa kịp hét thành tiếng đã thấy Sở Lâm đột nhiên bị một bàn tay vô hình túm lấy.
Mà bóng dáng của Sở Lâm cũng lập tức biến mất trước mắt anh.
Tô Cẩm phản ứng nhanh nhất, ngay lúc Sở Lâm bị bắt tới, cô nắm một đầu dây thừng đã lập tức phát giác, nhưng cho dù tốc độ của cô nhanh cách mấy vẫn muộn một bước, cô chỉ kịp chạm tới góc áo của Sở Lâm.
Ánh mắt Tô Cẩm trở nên lạnh lẽo: “Trong trận pháp còn có nguy hiểm khác!”
Cô vừa dứt lời liền thấy Nguyên Cảnh kéo Phương Tri Hạc một cái: “Cẩn thận!”
Phương Tri Hạc an toàn, nhưng Nguyên Cảnh lại biến mất trước mắt họ, trận pháp này giống như một lốc xoáy, lặng lẽ hút người ta vào.
Tô Cẩm trở tay túm lấy Phương Tri Hạc, tay còn lại nhanh chóng quấn ba sợi dây thừng lên cổ tay, đồng thời cô thử kéo dây thừng trên người Nguyên Cảnh và Sở Lâm, dây thừng vẫn ở trên người họ, thậm chí khoảng cách giữa họ có thể không xa mấy.
“Có thể có liên quan tới Thiên Uyên, anh cẩn thận một chút, họ không dám xông vào trong trận, nhưng rất có thể đã giở trò trong trận, thay đổi trận pháp này…” Tô Cẩm nhanh chóng phân tích, cô vừa nói xong liền cảm nhận được một lực hút cực mạnh.
Cô có thể đảm bảo mình không bị hút vào.
Nhưng bây giờ, Nguyên Cảnh và Sở Lâm đều vào rồi, cô chắc chắn phải đi vào cứu họ.
Tô Cẩm lo lắng nhìn Phương Tri Hạc.
“Tôi ở đây đợi mọi người quay lại.” Anh ta không thể đảm bảo mình có thể giúp ích, nếu theo bên cạnh sư phụ, chỉ sẽ khiến sư phụ phân tâm.
“Không, tôi đưa anh ra khỏi trận trước!” Tô Cẩm quả quyết lên tiếng: “Nếu anh ở lại đây, cũng sẽ xuất hiện nguy hiểm.”
Bây giờ lựa chọn đúng đắn nhất chính là đưa Tri Hạc ra khỏi trận, sau đó cô quay ngược lại đây.
Phương Tri Hạc chỉ do dự một giây liền đồng ý lời của sư phụ.
Hai người không ai nói thêm một câu dư thừa nào, tình hình hiện tại, nếu dùng lý trí phân tích, sẽ phát hiện đưa Phương Tri Hạc tới nơi an toàn là lựa chọn phù hợp nhất.
Nếu không Tô Cẩm bỏ anh ta trong trận, chưa biết chừng vừa quay đầu người đã mất dạng rồi.
Như Tô Cẩm nói, độ khó của bản thân trận pháp này không lớn lắm, mục đích của thế gia Huyền Môn chỉ là để không cho người ngoài vào, chứ không phải lấy mạng của người xông trận.
Khi Tô Cẩm dẫn Phương Tri Hạc ra khỏi trận, trước mắt lập tức sáng sủa.
Xung quanh không còn là dải đất trống trơn nữa, mà là vùng đất ẩn thế phong cảnh xinh đẹp, loại tình huống này, Tô Cẩm cũng không có tâm trạng ngắm phong cảnh, chỉ sốt ruột dặn dò Phương Tri Hạc vài câu rồi nhanh chóng quay vào trong trận.Sau khi Tô Cẩm quay vào trong trận, bình tĩnh bị luồng sức mạnh đó cuốn đi, cô không có bất cứ phản kháng nào.
Trong chớp mắt, cô xuất hiện trong một môi trường mới.
Trước mặt cô là một đạo quán vàng son lộng lẫy, đạo quán từ trên xuống dưới đều ngập tràn xa hoa, trên tấm biển khảm vàng, ba chữ ‘Huyền Thanh quán’ sáng loáng đến đau mắt.
Tô Cẩm chỉ nhìn một cái rồi cười, lại là huyễn cảnh? Cô thầm lẩm bẩm một câu, nhưng trong huyễn cảnh lần này đã trộn lẫn không ít sát cơ.
Nếu bất cẩn bị huyễn cảnh giam lỏng, chuyện này sẽ khó xử lý.
Xét theo lần ở Quỷ Cốc Sơn, cô từng gặp được huyễn cảnh khá tương tự, thế nên huyễn trận trước mắt đối với cô mà nói, không có tác dụng gì.
Ngược lại là đại đồ đệ nhà cô và Nguyên Cảnh, có thể sẽ hơi nguy hiểm.
Tô Cẩm giơ tay phá bỏ mọi thứ hư ảo trước mặt, sau đó cô nắm chặt hai cọng dây thừng trong tay.
Cô nương theo một sợi dây trong đó đi về trước, đi chưa được mấy bước đã nhìn thấy Sở Lâm, Nguyên Cảnh cũng ở cách đó không xa, chỉ có điều hai người đều hôn mê trên đất, không hay biết gì, bộ dạng này rõ ràng là bị huyễn cảnh giam lỏng rồi.
Tô Cẩm thử truyền một tia linh lực lên người hai người.
Từ xưa tới nay, huyễn trận là đáng sợ nhất, nó sẽ khơi dậy cảm xúc trong lòng, phóng đại nỗi sợ hãi, hoặc là tham niệm, hoặc cái khác.
Chỉ cần bạn có nhược điểm, huyễn trận sẽ thêu dệt cho bạn một giấc mơ đẹp hoặc một cơn ác mộng…
Khiến người ta trầm luân hoặc không dám đối mặt với hiện thực, từ đó chìm trong huyễn trận.
Trận lần này, không dễ phá!
Nếu hai người này lòng không có tạp niệm thì không sao.
Nhưng, người cũng không phải là máy móc lạnh lẽo, sao có thể không có tạp niệm chứ?
Là người đều sẽ có thất tình lục dục, ngay cả cô cũng không thể cách ly được những thứ này, huống hồ là Sở Lâm và Nguyên Cảnh?
Tô Cẩm đứng một bên, thử tiến vào huyễn cảnh của họ.

Đồng thời vào lúc này.
Sở Lâm đang vui vẻ mơ một giấc mơ đẹp thuộc về mình.
Trong huyễn cảnh.
Anh ta là đại đệ tử của Huyền Thanh quán, Huyền Thanh quán lúc này đã danh chấn thiên hạ, hương hỏa thịnh vượng, mà anh ta thì là Sở đạo trưởng danh tiếng lẫy lừng!
Huyền Thanh quán không chỉ hương hỏa tốt, ngay cả các đệ tử cũng đông lên rất nhiều, mỗi ngày người tới cầu sư nối dài không đứt, khung cửa đều sắp bị giẫm nát rồi!
Anh ta chắp một tay sau lưng, tay còn lại chỉ điểm và dạy dỗ các đệ tử.
Là đại đệ tử của Huyền Thanh quán, anh ta là đại sư huynh của các đệ tử mới!
Thân là đại sư huynh, dĩ nhiên phải gánh trách nhiệm nặng nề.
Anh ta không chỉ phải chiêu tài, anh ta còn phải chỉ dạy đệ tử, và làm việc thiện…ngày nào anh ta cũng bận tới tối mặt tối mày!
Tuy bận nhưng lại vô cùng vui vẻ!
Mỗi ngày anh ta đều lặp lại làm những chuyện này, thậm chí không cảm thấy có gì không đúng.
Các sư đệ ngoan ngoãn nghe lời, anh ta bảo làm gì thì làm nấy, chưa từng xảy ra sai sót, ngay cả động tác bắt quỷ anh ta dạy cũng có thể đồng đều nhất quán, giống như bản mẫu.
Hửm? Hình như chỗ nào đó không đúng?
Sở Lâm nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, rốt cuộc là chỗ nào không đúng chứ?
Luôn cảm thấy hình như mình đã quên chuyện quan trọng gì đó.
Còn chưa tiếp tục suy nghĩ đã bị tiể sư đệ mới tới cắt ngang, tiểu sư đệ luôn miệng gọi đại sư huynh, anh ta nghe xong cũng ngọt ngào trong lòng.
Ây da, các sư đệ thật sự quá đáng yêu!
Không giống sư đệ nào đó, không nghe lời đã đành, lơ là một tí còn có thể lên nóc nhà dỡ ngói!
Hành vi này chắc chắn phải giáo huấn nghiêm khắc…
Khoan đã? Anh ta muốn giáo huấn ai?
Sở Lâm mơ hồ nhìn các sư đệ ngoan ngoãn ôn tập trong sân, các sư đệ ngay cả xếp hàng cũng rất chỉnh tề, thực sự quá an tâm rồi!

Chương trước Chương tiếp
Loading...