Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 609



Sau khi hai bên từ biệt, Cơ gia chủ trực tiếp biến mất trước mặt họ.
Đáy mắt Nguyên Cảnh xẹt qua một tia lo lắng, lão hồ ly như thế này, cũng không biết mánh khóe của A Cẩm có thể thành công không.
Sở Lâm há miệng muốn nói gì, nhưng thấy sư phụ vẫn giữ tư thái vừa rồi, anh ta nhất thời cũng không dám lên tiếng.
Cho tới một lúc sau, Tô Cẩm cảm nhận được tia khí tức đó biến mất, cô mới xoay người đi lên xe.
Ba người còn lại vội vàng theo lên.
Bốn người lên xe, Tô Cẩm vẫn lập một lớp kết giới, Nguyên Cảnh phân tích nói: “Vị Cơ gia chủ đó không dễ đối phó lắm.”
Tô Cẩm gật đầu theo: “Quả thực là như vậy, ông ta biết tôi là ai, nhìn thấy chúng ta xuất hiện ở đây cũng không có bất cứ phản ứng gì, ông ta đã sớm biết chúng ta muốn tìm lối vào thế gia Huyền Môn.
Nhưng từ đầu tới cuối, ông ta lại không hề nhắc tới chuyện này, hơn nữa khi rời đi cũng rất sảng khoái.”
Sở Lâm bày tỏ hình như não của anh ta không nghe hiểu cuộc đối thoại này lắm.
Phương Tri Hạc càng thêm mơ hồ.
Nguyên Cảnh thuận theo tư duy của Tô Cẩm, tiếp lời: “Cô cảm thấy ông ta đã chắc chắn chúng ta có thể tìm tới nơi, hay là chắc chắn chúng ta không tìm được?”
Tô Cẩm trầm tư một hồi: “Khó nói, dù sao thì thái độ của ông ta rất kỳ quái.”
Địa bàn của thế gia Huyền Môn có lẽ thuộc một nơi rất bí ẩn, họ xuất hiện ở đây, Cơ gia chủ không khuyên họ rời khỏi, cũng không hỏi mục đích chuyến đi này của họ…
“Bỏ đi, khoan nghĩ tới đã.” Tô Cẩm vui vẻ bỏ qua chủ đề này: “Vừa nãy tôi đã bỏ chút đồ lên người Cơ Vọng, cũng không biết có thể thuận lợi tìm được vị trí cụ thể không.”
“Vậy chúng ta dựa theo bản đồ ban đầu tiếp tục đi?” Sở Lâm hỏi.
“Đúng!” Tô Cẩm lấy bản đồ ra, nơi được khoanh tròn trên bản đồ chỉ là một vị trí đại khái, khi đó khí tức của Hiên Viên Minh chỉ có thể cho cô bắt được một vị trí đại khái.
Mà bây giờ, có Cơ gia chủ và Cơ Vọng, cô cảm thấy có lẽ có thể thu hẹp phạm vi.
Nhìn từ bản đồ, cùng lắm họ chỉ cần đi thêm mấy tiếng nữa là có thể tới rìa vị trí đại khái đó.
Tô Cẩm lo lắng mánh khóe của cô bị Cơ gia chủ phát hiện, cô không vội kiểm tra ngay mà đợi rất lâu mới thử kích động lá bùa đó.
Chỉ nhìn thấy trên bản đồ rất nhanh liền xuất hiện một tuyến đường khác, mà tuyến đường này rất nhanh chồng chéo với tuyến đường trước đó, sau khi chồng chéo, vẫn dừng lại ở vị trí đại khái đó.
“Sao lại như vậy?” Sở Lâm rất khó hiểu.
Sao vị trí cuối cùng của hai tuyến đường đều là cùng một điểm?
Ánh mắt Tô Cẩm hơi thay đổi: “Hình như tôi biết vì sao rồi…”
“Vì sao?”
“Có lẽ có trận pháp hoặc thứ gì ngăn cách khí tức, cho nên chỉ có thể truy vết tới đó.” Mới đầu cô tưởng là sợi khí tức đó của Hiên Viên Minh không đủ đậm, cộng thêm cự ly khá xa, cho nên chỉ có thể tìm được vị trí đại khái.
Bây giờ xem ra là cô nghĩ sự việc quá phức tạp rồi.
Chỉ cần tới đó, tìm ra trận pháp liên quan, đoán ra huyền cơ bên trong, có lẽ có thể tiến vào địa bàn của thế gia Huyền Môn.
Sở Lâm chậm rãi nói: “Vậy cũng có nghĩa là chúng ta rất nhanh sẽ có thể tìm được thế gia Huyền Môn?”
Anh ta vô thức nhìn Phương Tri Hạc, quan tâm gọi một tiếng: “Nhị sư đệ?”
“Yên tâm, tôi không sao. Hơn nữa chuyện của tôi không gấp, quan trọng nhất vẫn là Thiên Uyên.” Thân thế của anh ta và quan hệ của Tư Không gia, từ đầu tới cuối đều phải xếp sau Thiên Uyên.

Sau mấy tiếng, cuối cùng bốn người Tô Cẩm cũng thuận lợi đến vị trí đại khái trên bản đồ.
Thế nhưng sau khi nhìn thấy tình hình ở đây, họ đều hơi ngỡ ngàng.
“Thế này cũng…quá trống trải rồi nhỉ?” Sở Lâm không nhịn được lên tiếng.
Đập vào mắt họ là một dải đất trống trơn, đừng nói là bóng người, ngay cả cái cây cũng không có, người không biết còn tưởng đã chạy tới sa mạc rồi.
Tô Cẩm xuống xe, đứng im tại chỗ tỉ mỉ quan sát một hồi.
Cô nhắc nhở nói: “Các anh đừng đi lung tung, nếu tôi không đoán sai, quanh đây có thể có lối vào thế gia Huyền Môn.”
Dứt lời, Tô Cẩm lại phân tích tình huống khác.
“Còn có một chuyện, sau khi chúng ta và Cơ gia chủ tách nhau, đoạn đường này rất suôn sẻ, theo lý mà nói, Thiên Uyên sẽ không dễ dàng từ bỏ như thế, nhưng bây giờ chúng ta đã tới đây rồi, họ vẫn chưa thực hiện bước kế tiếp.
Cho nên tôi đoán…rất có thể họ đã giở trò ở lối vào! Tiếp theo đây, xốc hết tinh thần lên, đừng cách xa tôi quá, giữ bùa thoát chết đã chuẩn bị cho các anh trước đây thật kỹ, hiểu không?”
Ba người đồng loạt gật đầu, nét mặt trịnh trọng, không ai dám buông bỏ cảnh giác.
Dù sao thì họ đều biết thủ đoạn của Thiên Uyên, nếu đây là đòn đánh cuối cùng đối với họ trong chuyến này, vậy lần này chắc chắn vô cùng nguy hiểm!
Tô Cẩm quan sát trước địa thế ở nơi này một lượt, nhìn từ góc độ phong thủy để nói, phong thủy ở nơi này rất tốt, dù sao cũng là lối vào của thế gia Huyền Môn, dĩ nhiên những người đó sẽ chọn một bảo địa phong thủy.
Trong giây lát, Tô Cẩm ném một đồng tiền xu ra ngoài. Tiền xu không có bất cứ động tĩnh gì, ngay sau đó, cô lại ném ba đồng xu.
Bốn đồng xu lần lượt nằm ở bốn phương vị.
Lúc này, trong lòng bàn tay cô còn lại một đồng xu cuối cùng.
Ba người Nguyên Cảnh nhìn động tác của Tô Cẩm, chỉ thấy đồng xu cuối cùng đó bị Tô Cẩm ném lên trên, mấy người vô thức ngẩng đầu lên, lại thấy đồng xu đó chỉ bay lên trên mấy mét, rất nhanh liền rơi xuống.
Đồng xu lại quay về tay Tô Cẩm.
Tô Cẩm cầm chặt đồng xu, trong giọng nói mang theo vài phần vui vẻ: “Tôi biết đi vào bằng cách nào rồi!”
Đây là trận pháp dùng trận Bát Quái diễn sinh ra, bát quái đối ứng tám tuyến đường, mà lối vào được ẩn giấu bên trong này.
Không chỉ như vậy, đại khái thế gia Huyền Môn sợ có người chó ngáp phải ruồi, lỡ bước vào trong, thế nên lại chồng thêm nguyên tố như phù trận vào.
Tô Cẩm giải thích đơn giản với ba người.
Sau đó nhìn Nguyên Cảnh nói: “Đưa tay cho tôi.”
Nguyên Cảnh ngẩn người trong giây lát, ngơ ngác đưa tay ra, Tô Cẩm vô cùng tự nhiên nắm lấy tay của anh, sau đó lại nói: “Chúng ta nắm tay lẫn nhau, đừng buông ra.”
Sở Lâm hiểu ngay, nắm lấy tay còn lại của Nguyên Cảnh, lại thuận tay nắm lấy Phương Tri Hạc.
“Nắm tay nhau cùng đi?” Sở Lâm cười he he.
Như thế này thì không cần sợ đi lạc nữa.
Tô Cẩm nhìn anh ta một cái: “Đi theo bước chân của tôi, lỡ như giữa đường phân tán cũng đừng hoảng hốt, nhất định phải bình tĩnh.”
Tô Cẩm nói xong lại cảm thấy cách nắm tay đi cùng hình như không phù hợp lắm.
Cô sẽ không buông tay, nhưng nếu Nguyên Cảnh và hai đồ đệ buông tay thì phải làm sao?
Tô Cẩm lập tức buông tay ra, nghiêm túc nói: “Đợi chút, tôi đổi cách khác.”
Sau mấy giây, Tô Cẩm lấy ra ba cọng dây thừng, phát cho ba người họ.
Ba người đều không ngốc, vừa nhìn thấy dây thừng liền đoán được ý của Tô Cẩm.
Họ thức thời buộc dây thừng lên hông, Sở Lâm lẩm bẩm: “Dây thừng này cũng không chắc lắm, nếu đứt thì phải làm sao?”
Câu hỏi của đại đồ đệ hỏi rất đúng lúc.
Tô Cẩm cười thần bí, sau đó lấy ra mấy lá bùa ẩn vào trong dây thừng: “Có phù trận trấn giữ, dây thừng sẽ không đứt dễ dàng.”
Nguyên Cảnh trầm mặc giơ ngón cái với Tô Cẩm, A Cẩm thật tinh tế, có thể suy nghĩ tới mọi phương diện!

 
Chương trước Chương tiếp
Loading...