Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới
Chương 484
Tô Cẩm nhìn chằm chằm gương mặt anh ta chớp mắt một cái, lạnh giọng cắt ngang động tác của anh ta nói: “Anh đời này chắc chắn nghèo rớt mùng tơi, chúng bạn xa lánh, tám chữ này, coi như tôi tặng miễn phí cho anh.”
Vứt xuống câu nói này, Tô Cẩm cũng không quay đầu lại rời đi.
Cô còn lâu mới lãng phí thời gian trên thân một người không đáng.
Người kia sững sờ ở nguyên chỗ, sau khi phản ứng vài giây, lập tức đuổi theo.
Tam Thanh quán chủ giơ chân ngáng đường, không chút khách khí khiến người kia trượt chân ngã trên mặt đất: “Anh đừng quên, mới vừa rồi là Tô quán chủ cứu được tất cả chúng ta, anh không biết tốt xấu thì cũng thôi đi, dũng khí từ đâu mà lại tới tìm Tô quán chủ làm phiền?”
“Anh cũng không nghĩ một chút, Tô quán chủ tiện tay đã diệt nhiều lệ quỷ như vậy, không có một chút tu vi, nếu như tùy tiện xông lên, cẩn thận khó giữ được tính mạng!” Tam Thanh quán chủ cố ý lên giọng, ánh mắt lãnh đạm xẹt qua không ít người ở đây.
Tô quán chủ dùng bùa Ngũ Lôi cứu được bọn họ, không chừng lại có thêm người có ý đồ xấu.
Vừa vặn nhân cơ hội đánh vài câu, tránh cho làm ra chuyện không nên làm!
Những người khác nghe vậy, lập tức tiếp tục hỗ trợ cứu hỏa, dường như vừa rồi người lặng lẽ vểnh tai nghe trộm không phải bọn họ.
…
Tô Cẩm vội vàng đến, vội vàng đi.
Trong lòng Tam Thanh quán chủ vô cùng rõ ràng, nếu không có Tô quán chủ, lần này sợ là thật sự xong đời.
Tâm tình của ông ấy phiền muộn đi tìm phất trần đạo nhân, sau đó gặp được phất trần đạo nhân đang nhìn sảnh bên đã bị thiêu hủy hơn phân nửa, trận hỏa này lan tràn cực nhanh, vốn dĩ hiệp hội đạo môn cần sửa chữa, lần này trở nên càng lung lay sắp đổ.
Mà thế lửa này quá lớn, mặc dù có người hỗ trợ dập lửa, nhưng khả năng hiệp hội Đạo Môn cũng không giữ được…
Tam Thanh quán chủ đi qua khẽ vỗ bờ vai của ông ấy: “Đạo nhân, mọi thứ nhìn thoáng chút.”
Phất trần đạo nhân quay đầu lại, lúc này hốc mắt ông ta đỏ bừng, có nước mắt đang đảo quanh, ngược lại ông ta lại nhìn về nơi xa, như thể đang nhớ lại.
“Ông biết hai chữ Lăng Sơn trong Hứa Lăng Sơn lấy từ đâu không?” Ông ta chậm rãi mở miệng.
Tam Thanh quán chủ suy nghĩ một chút, lắc đầu, thành thật nói: “Không biết…”
Ông ấy không phải rất thân quen với Hứa hội trưởng.
Phất trần đạo nhân khẽ cười một tiếng: “Hai chữ Lăng Sơn, lấy từ: Hội đương lăng tuyệt đỉnh, nhất lãm chúng sơn tiểu (sẽ đứng trên đỉnh cao nhất, tầm mắt nhìn trọn những ngọn núi thấp hơn).”
Nói xong lời này, phất trần đạo nhân cười khổ một lúc lâu.
Lăng Sơn, vốn dĩ nên l*n đ*nh cao, cúi nhìn dãy núi, vang danh thiên hạ, nhưng kết quả… Lại đi sai đường không hợp thói thường.
Ông ta không biết vì sao Hứa Lăng Sơn lại lựa chọn Thiên Uyên, cũng không biết vì sao lại biến thành bộ dạng như hiện tại…
Tam Thanh quán chủ yên lặng lui lại một bước, ông ấy cảm thấy mình lúc này vẫn không nên quấy rầy tiền bối, tiền bối nhận đả kích không nhỏ…
Đầu tiên là Hứa Lăng Sơn nổi điên muốn g**t ch*t tất cả bọn họ, sau đó hiệp hội đạo môn này lại bị hỏa thiêu lung lay sắp đổ, mấy đời người nỗ lực xây dựng hiệp hội Đạo Môn, lần này sợ là sẽ phó mặc rồi.
Thôi, ông ấy vẫn nên đi tìm người đồ đệ xui xẻo kia.
Tam Thanh quán chủ nhỏ giọng nói một câu: “Đạo nhân, tôi đi tìm Tử Sân.”
Cũng không biết phất trần đạo nhân có nghe hay không, dù sao ông ấy cũng vội vàng rời khỏi nơi đây.
Mấy phút sau, Tam Thanh quán chủ ở ngay bên ngoài tìm được Tiết Tử Sân.
Tiết Tử Sân nằm trên mặt đất, lúc này đang ngủ say, ông ấy không khỏi hơi xúc động, người sư đệ này của ông ấy một chút cũng không gặp xui, rõ ràng vận khí rất tốt!
Bọn họ đều ở bên trong trải qua nguy cơ sinh tử, còn Tiết Tử Sân… Vậy mà đang ngủ! !
Tam Thanh quán chủ nhấc chân nhẹ nhàng đá một cái.
Thấy Tiết Tử Sân mở mắt, ông ấy hỏi: “Không phải cậu lén đi ra ngoài liên hệ với Tô quán chủ sao? Làm sao một mình nằm ngủ ở đây!”
Tiết đạo trưởng sững sờ trong chốc lát, sau đó ngồi dậy.
“Tôi không ngủ!” Ông ta lý lẽ hào hùng giải thích: “Tôi bị đánh bất tỉnh! Tôi vừa từ cửa sau chạy ra ngoài, hai mắt đã tối sầm lại, bất tỉnh nhân sự! A a a nhất định là có người tính toán tôi!”
Nói xong lời này, Tiết đạo trưởng ở ngay tại chỗ xoay một vòng.
Trong thoáng chốc, ông ta ngửi thấy một mùi khét gay mũi, ông ta quay đầu nhìn kỹ, khiếp sợ lôi kéo sư huynh nhà mình: “Lửa lửa lửa… Lửa thật lớn! Nhanh cứu hỏa đi!”
Tiết đạo trưởng bị dọa, lời nói cũng không lưu loát nữa rồi.
Tam Thanh quán chủ thở dài một tiếng, kể lại đại khái những chuyện vừa xảy ra một lần.
Tiết đạo trưởng vô ý thức nhéo mặt mình: “Sư huynh anh xác định vừa mới xảy ra chuyện nguy hiểm như vậy?”
Tam Thanh quán chủ cuối cùng nhịn không được liếc mắt: “Từ giờ trở đi, tôi muốn cậu một tấc cũng không rời trông coi phất trần đạo nhân!”
Thảo nào sau khi Tô quán chủ cứu được Tiết Tử Sân không đánh thức người dậy, ông ấy nghi ngờ Tô quán chủ là sợ người nào đó không có não cản trở.
Sư huynh đệ một trước một sau đi vào.
Tiết đạo trưởng ban đầu còn đang nghi ngờ sư huynh cố ý kiếm chuyện cho ông ta, đợi sau khi ông ta thấy rõ tình hình của hiệp hội Đạo Môn, dưới chân lảo đảo một cái: “…”
Hiệp hội Đạo Môn này coi như xong rồi.
Trận lửa lớn này, đã thiêu rụi hơn phân nửa Hiệp hội đạo môn… Sảnh bên chịu ảnh hưởng, rất nhiều nơi đều bị đốt cháy sạch, mà những nơi này, đã từng chứng kiến sự huy hoàng của hiệp hội Đạo Môn…
Cho dù là ông ta, nhìn cũng có chút thổn thức.
Bị huỷ với phương thức như vậy, thật thê thảm làm sao.
Ông ta không dám dừng lại, vội vàng đi đến bên cạnh phất trần đạo nhân, sợ phất trần đạo nhân nghĩ quẩn.
Hơn nữa xảy ra chuyện lớn như vậy, khoảng thời gian tiếp theo, đoán chừng sẽ phải bận rộn, trừ cái đó ra, còn phải thanh trừ một số người ra khỏi hiệp hội Đạo Môn.
Ai, Đạo Môn muốn gà chó không yên rồi.
Tiết đạo trưởng hoảng hốt chớp mắt một cái, chờ một chút, gà chó không yên cái từ này hình như dùng không đúng lắm…
*
Một bên khác.
Lục Chi Ninh và Sở Lâm còn có Phương Tri Hạc mấy người thay nhau lái xe, thật vất vả mới chạy tới dưới chân núi cốc sơn.
Lục Chi Ninh nhịn không được hỏi: “Tô quán chủ có thể nhanh chóng trở về không? Có phải là Tô quán chủ suy nghĩ nhiều hay không? Có lẽ Hứa hội trưởng kia căn bản không thông minh như vậy đâu?”
Trả lời anh ta là Phương Tri Hạc: “Hứa hội trưởng ở trong hiệp hội Đạo Môn nhiều năm như vậy cũng không bị người khác phát hiện ra sự khác thường, có thể thấy tâm tư thâm trầm, hơn nữa ông ta là người của Thiên Uyên, đã từng giao đấu với sư phụ, người này thật sự không đơn giản, vẫn nên cẩn thận một chút mới được.”
Nếu quả thật không có việc gì, sư phụ chẳng mấy chốc sẽ nhanh chóng trở về.
Ngay sau đó, chỉ thấy Sở Lâm lấy ra hai lá bùa Thiên Lôi đưa cho Lục Chi Ninh: “Anh giữ hai lá bùa này cho cẩn thận, nếu thật sự có nguy hiểm gì, có thể cứu mạng.”
Lục Chi Ninh run hai tay nhận lấy lá bùa: “Em, em họ à, em cũng đừng làm anh sợ chứ…”
Phương Tri Hạc hiếm khi trấn an một câu: “Lục thiếu gia yên tâm, nếu như sư phụ không kịp trở về, một mình tôi đi tìm Diêu Khanh là được, đến lúc đó, hai người đều ở chung một chỗ với đoàn làm phim, nhiều người, an toàn, đừng có chạy lung tung.”
Sở Lâm há hốc mồm, muốn nói chính mình cũng có thể theo tới, nhưng lời đến khóe miệng, anh ta lại nuốt trở vào.
Được rồi, ngộ nhỡ nếu như anh ta bị mất, chẳng phải là phiền toái hơn à?
Anh ta trầm giọng nói: “Sư đệ cậu yên tâm, tôi nhất định trông coi Tri Hàn, không cho nó chạy loạn, chúng tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời ở đó chờ cậu.”
Như vậy vấn đề lại tới, bọn họ đến cốc sơn dã là cản trở, sư phụ vì sao còn muốn để cho bọn họ đi cùng?
Chẳng lẽ trong mắt sư phụ: Bọn họ đã có thể một mình đảm đương sự việc sao?
Nếu như Tô Cẩm ở đây, nhất định sẽ giải đáp thắc mắc cho anh ta, cô sẽ nói: Suy nghĩ nhiều rồi, chẳng qua là cô cảm thấy sau khi cứu được Diêu Khanh, bốn thầy trò có thể thuận tiện đi du lịch…