Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 483



Đột nhiên nghe thấy một giọng nói không quá hài hòa, Hứa Lăng Sơn gần như là thay đổi sắc mặt ngay tại chỗ.
Giọng nói này, ông ta căn bản không cần quay đầu nhìn, cũng biết là của Tô Cẩm.
Sắc mặt Hứa Lăng Sơn thay đổi liên tục, ông ta chậm rãi xoay người nhìn về phía Tô Cẩm, khuôn mặt âm trầm gần như có thể nhỏ ra nước.
Mà Tam Thanh quán chủ và phất trần đạo nhân, lại như là thấy được cứu tinh.
Nhất là Tam Thanh quán chủ, vẻ mặt trong nháy mắt đã tự tin lên, ông ấy biết, Tô quán chủ thông tuệ hơn người, nhất định có thể nhìn thấu âm mưu của Hứa Lăng Sơn!
“Tô quán chủ!” Ông ấy gọi lớn một tiếng, mang trên mặt vẻ hưng phấn.
Hứa Lăng Sơn âm thầm nhìn chằm chằm Tô Cẩm, được lắm, cô ta lại xuất hiện ngay thời khắc mấu chốt! Kiếp này ông ta và Tô Cẩm không đội trời chung, nhất định phải đấu đến ngươi chết ta sống, mới có thể bỏ qua!
Ông ta khẽ giơ tay lên, ra lệnh, một giây sau, lệ quỷ phía sau ông ta bắt đầu điên cuồng xông lên, một phần phóng tới chỗ Tô Cẩm, một phần phóng tới chỗ Tam Thanh quán chủ.
Tam Thanh quán chủ dẫn đầu đám người kia, nhao nhao lấy ra pháp khí, chỉ là lệ quỷ quá nhiều, bọn họ chèo chống có chút gian nan, thậm chí vừa mới bắt đầu đánh nhau, đã có người bị thương, cục diện hỗn loạn không chịu nổi, toàn bộ đều nhờ mấy vị tiền bối ở đó ngăn cản.
Tô Cẩm ngược lại là vô cùng nhẹ nhàng, một chân đạp bay một lệ quỷ, trong giây lát, xung quanh cô đã trống ra một vòng tròn.
Cô quay đầu nhìn tình hình bên chỗ Tam Thanh quán chủ, đáy mắt xẹt qua một tia im lặng.
Đồng thời, cô không quên chào hỏi với Hứa Lăng Sơn: “Hứa hội trưởng, biết làm nhân vật phản diện chuyện quan trọng nhất là cái gì không?”
Hứa Lăng Sơn cách mười mấy lệ quỷ nhìn về phía Tô Cẩm.
Chỉ nghe thấy Tô Cẩm nói: “Đó chính là lúc ra tay, ngàn vạn lần đừng nói nhảm!”
Không phải vậy, rất có thể sẽ cho đối phương cơ hội phản công!
Gần như trong khoảnh khắc câu nói này rơi xuống, Tô Cẩm ném ra một lá bùa Ngũ Lôi.
Bùa Ngũ Lôi càng có uy lực hơn so với bùa Thiên Lôi, dùng ngũ hành làm trận, thanh thế to lớn khí thế từ năm hướng Đông Tây Nam Bắc Trung, ngưng tụ đến, thế như chẻ tre phóng tới Hứa Lăng Sơn, và tất cả lệ quỷ ở đây.
Luồng sức mạnh to lớn uy áp này, thậm chí khiến cho tất cả mọi người vô ý thức ngưng lại động tác trên tay, bọn họ ở dưới luồng sức mạnh mạnh mẽ này, nhỏ bé như hạt bụi.
Bên tai của bọn họ chỉ kịp nghe thấy nửa tiếng k** r*n của lệ quỷ.
Sau đó chính là tất cả lệ quỷ bùm một tiếng nổ tung, tan thành mây khói, hóa thành hư không.
Cục diện này, quả thực khiến cho người khác kinh hãi, tất cả mọi người ngây ngốc đứng đó, khiếp sợ nhìn một màn này.
Đám lệ quỷ khiến cho bọn họ thúc thủ vô sách này, cứ như vậy bị tuỳ tiện giải quyết? ? ?
Biểu cảm của mọi người phức tạp, tâm tư khác biệt.
Lại nhìn Hứa Lăng Sơn, chỉ thấy ông ta bị luồng sức mạnh kia đánh liên tiếp khiến cho miệng phun máu tươi, toàn thân chật vật quỳ trên mặt đất.
Ông ta cho là ông ta có thể phá giải bùa Thiên Lôi, thế nhưng làm sao tưởng tượng nổi, còn chưa khám phá ra được bùa Thiên Lôi, đã lại nghênh đón lá bùa Ngũ Lôi này, lực tấn công càng sâu, uy lực cũng càng đáng sợ!
Ông ta ngước mắt nhìn sang Tô Cẩm, đột nhiên cười một tiếng: “Tôi, không thua, tôi vẫn chưa thua…”
Hứa Lăng Sơn ông ta không bại bởi Đạo Môn, duy chỉ có bại bởi Tô Cẩm.
Nhưng thì tính sao?
Tô Cẩm biết bất ngờ quay về, chẳng lẽ ông ta không có hậu chiêu sao?
Trong chớp mắt ông ta vừa dứt lời, chỉ thấy thân thể Hứa Lăng Sơn đột nhiên mất khống chế bắt đầu biến mất vỡ vụn.
Thấy vậy, Tô Cẩm khẽ nhíu mày, cô nói về phía gương mặt Hứa Lăng Sơn: “Không nghĩ tới, Hứa hội trưởng đối với mình cũng hoàn toàn tàn độc như trước đây.”
Tam Thanh quán chủ và phất trần đạo nhân vội vàng xông tới bên người Tô Cẩm: “Tô quán chủ, ông ta đây là…”

Tô Cẩm bình tĩnh giải thích: “Đây là cấm thuật, đã rút một sợi ý thức từ trong thân thể ra từ trước, thời khắc nguy nan, có thể bảo vệ được một đường sống, nhưng cái giá phải trả lại là tự hủy thân thể, không được chết tử tế, ngay cả hồn phách cũng sẽ tan biến theo thân thể.
Mà sợi ý thức này của ông ta, thì có thể nhập vào người khác.”
Sau đó lúc bọn họ thấy Hứa Lăng Sơn biến mất, trên mặt còn mang theo nụ cười gần như điên cuồng.
Hứa hội trưởng hội trưởng chết rồi, nhưng lại không hoàn toàn chết.
Sợi ý thức còn sót lại này, sẽ còn ngóc đầu trở lại!
Tam Thanh quán chủ nghe thấy kinh hãi một trận, nhưng cũng may trước mắt nguy cơ đã được loại bỏ, hơn nữa sau khi trải qua sự việc lần này, tin rằng người trong Đạo môn cũng sẽ nhìn Thiên Uyên có một cái trọng hiểu biết mới.
Phất trần đạo nhân chỉ kịp nói cảm ơn với Tô Cẩm, sau đó lại vội vàng đi cứu hỏa.
Tam Thanh quán chủ thở dài thật sâu, lại vội vàng hỏi thăm: “Phải rồi Tô quán chủ, trước đó Tử Sân không liên hệ được với mọi người, nguyên nhân là sao thế?”
Tô Cẩm nhẹ giọng nói lại sự việc một lần: “Không phải Tiết đạo trưởng không liên hệ được chúng tôi, mà chính là từ lúc Hứa hội trưởng xuất hiện, ông ta đã che giấu tất cả các cơ hội mọi người liên lạc với bên ngoài.”
Cho nên cho dù Tiết đạo trưởng liên hệ với ai, cũng không liên lạc được…
“Thì ra là thế.” Tam Thanh quán chủ bừng tỉnh đại ngộ, thì ra từ lúc vừa mới bắt đầu đã bị Hứa hội trưởng tính kế: “Ông ta còn nói Tô quán chủ sẽ không tới…”
Tô Cẩm hơi xúc động, những người trong Đạo môn này, quả thực không phải đối thủ của Hứa hội trưởng.
Hứa hội trưởng thật sự là một con cáo già đa mưu túc trí.
“Ông ta thiết kế dẫn dắt tôi rời khỏi Kinh Thành, đến sơn cốc, Tri Hạc và Sở Lâm ở trên đường đều cho rằng khả năng đây là kế gậy ông đập lưng ông.
Nhưng kế hoạch này lộ ra rất rõ, ngược lại bại lộ một vài vấn đề.
Cho nên tôi đoán, giấu bên dưới kế gậy ông đập lưng ông chính là kế điệu hổ ly sơn.”
Làm đối thủ một mất một còn với Thiên Uyên, vị đường chủ này che giấu sâu nhất, cũng là người giảo hoạt nhất, cho nên tuyệt đối không có khả năng chỉ thật sự đơn giản là kế gậy ông đập lưng ông.
Thế là cô tương kế tựu kế, bảo Lục Chi Ninh dẫn theo bọn họ lái xe đến sơn cốc.
Sau đó lại lặng lẽ dùng bùa Dịch Chuyển trở về, vừa vặn bắt tại trận Hứa hội trưởng.
Đại khái Hứa hội trưởng cũng không nghĩ tới cô sẽ bất ngờ quay lại.
Nhưng nghĩ tới chiêu cuối của Hứa hội trưởng, Tô Cẩm lại khẽ nhíu mày lại: “Hứa hội trưởng này tâm tư cực sâu, không chừng sợi ý thức này lại sẽ ồn ào ra chuyện kinh thiên động địa gì đó, nhớ kỹ bảo đệ tử đạo môn chú ý chút, nếu như người bên cạnh có bất thường, nhất định phải kịp thời báo cáo.”
“Tiết đạo trưởng tôi đã cứu được, ở ngay bãi đất trống bên ngoài hiệp hội Đạo Môn, tôi còn phải đến sơn cốc một chuyến, mấy người còn chuyện cần xử lý, tôi sẽ không nhúng tay vào, có việc liên lạc lại với tôi.”
Dặn dò xong câu cuối cùng, Tô Cẩm định rời đi.
Chuyện ở sơn cốc, mặc dù là cái bẫy, nhưng Diêu Khanh cũng thật sự mất tích.
Cô phải tìm người trở về, xem chừng dựa theo tiến độ hiện tại, mấy người Lục Chi Ninh đã đến sơn cốc.
Chỉ là, cô vừa đi hai bước, lại có người xông lên chặn Tô Cẩm lại: “Tô quán chủ, nếu không phải do cô, chúng tôi cũng sẽ không có mầm tai vạ như hôm nay! Cô cứ như vậy rời đi? Chẳng lẽ không nên cho chúng tôi một lời giải thích sao?”
Tô Cẩm mang theo ý cười quét mắt nhìn anh ta một cái, nhận ra người này là người trong hiệp hội Đạo Môn.
Tam Thanh quán chủ đi qua trực tiếp quát lớn: “Anh đã bị trục xuất khỏi hiệp hội Đạo Môn rồi, cút!”
Người này chính là người đầu tiên quỳ xuống xin tha lúc đối mặt với Hứa Lăng Sơn.
Loại hành vi này, Đạo Môn cũng không nên anh ta.
Người kia tức giận, xắn tay áo lên muốn động thủ.
Chương trước Chương tiếp
Loading...