Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 296



Minh Hiên Lâu 2
Ánh mắt Tô Cẩm loé lên, nghi ngờ nhìn ông ta, vội vàng nói: “Không cần phiền phức như thế, tôi không bị thương gì cả, chỉ là một oán linh trăm năm thôi, không có gì.”
Tiết đạo trưởng gật đầu, phối hợp nói: “Đúng vậy đúng vậy, không phải chỉ là một oán linh trăm năm thôi sao? Gặp được Tô quán chủ của chúng ta, còn không phải là bó tay chịu trói!”
Tiết đạo trưởng cực kỳ đắc ý.
Tô Cẩm và Sở Lâm liếc nhau, hai thầy trò đều không rõ vì sao Tiết đạo trưởng lại đắc ý như vậy.
Một lá sau, cảm xúc của Tiết đạo trưởng ổn định lại một chút, ông ta há miệng muốn hỏi vấn đề tiếp theo: “Tô quán chủ…”
Tô Cẩm lên tiếng ngắt lời ông ta: “Tiết đạo trưởng, hai câu hỏi đã hỏi xong rồi…”
Tiết đạo trưởng: “Hả?” Hỏi xong rồi sao?
Không phải ông ta mới chỉ hỏi một câu thôi à?
Tiết đạo trưởng suy nghĩ cẩn thận lại một lần, rồi im lặng che trái tim nhỏ bé của mình, đau lòng quá, câu hỏi thứ hai…lại bị lãng phí rồi!
Lúc này, Sở Lâm nghiêng người vỗ nhẹ vai Tiết đạo trưởng: “Tiết đạo trưởng, ông chú ý đường đi một chút, lỡ như Tam gia đi sai đường thì ông còn có thể nhắc nhở kịp thời.”
Một câu của Sở lâm đã kéo sự chú ý của Tiết đạo trưởng quay trở về đúng hướng.
Đúng rồi, là ông ta đang dẫn đường!

Cửa hàng được Tiết đạo trưởng giới thiệu nằm trong một con hẻm nhỏ phía sau một con phố thương mại. Phía trước con phố thương mại rất sôi động, nhưng khi họ đến con hẻm phía sau thì chợt hình thành một sự tương phản rõ rệt với con phố thương mại vừa rồi, yên tĩnh đến lạ thường.
Rõ ràng lúc này mặt trời chiếu ánh nắng chói chang nhưng đột nhiên lại khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Ánh mắt Tô Cẩm đầy ẩn ý liếc nhìn Tiết đạo trưởng.
Sở Lâm kinh ngạc lên tiếng: “Chỗ này lạnh thật đấy. Cửa hàng mở ở chỗ này sẽ có người tới mua sao? Tại sao không ra con phố thương mại phía trước mở cửa hàng?”
Tiết đạo trưởng nghiêm túc giải thích: “Đó là do mấy ngôi nhà trên con phố thương mại ở phía trước được xây khá cao, chắn lại ánh sáng mặt trời chiếu vào nơi này, lại thêm nơi này ít có người tới nên nhìn có vẻ lạnh lẽo.
Tôi cũng khá quen với ông chủ cửa hàng này, các thứ nến và chu sa của Tam Thanh quán chúng tôi đều mua ở chỗ này hết.
Sau khi quen rồi, tôi có hỏi ông ta lý do. Ông ta nói là giá thuê cửa hàng mặt tiền ở con phố thương mại rất cao, mà cửa hàng của ông ta là do cha ông truyền lại nên ông ta cũng có thể tiết kiệm được một khoản tiền thuê nhà.”
“Hơn nữa, cửa hàng của ông ta bán mấy thứ kia, người bình thường cũng sẽ không chạy tới mua nên ở đâu cũng không quan trọng, chẳng có gì khác biệt cả.” Tiết đạo trưởng chậm rãi nói, vừa nhìn đã biết là thường xuyên liên hệ với chủ cửa hàng.
Sở Lâm suy nghĩ một chút, dường như cách giải thích này cũng không có vấn đề gì.
Nhưng mà anh ta luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng lại không nói ra được không đúng chỗ nào. Anh ta theo bản năng nhìn về phía sư phụ nhà mình, đáng tiếc vẻ mặt sư phụ vẫn tự nhiên, không có phản ứng gì quá lớn.
Sở Lâm nghĩ thầm: Có lẽ mình lo lắng quá rồi.
Dù sau thì Tiết đạo trưởng cũng rất có bản lĩnh, lại gặp nhiều biết rộng, nếu như chỗ này thật sự có vấn đề thì Tiết đạo trưởng cũng không trở thành khách hàng thường xuyên ở đây.
Nghĩ như vậy, Sở Lâm thu lại tâm tư, không nghĩ nhiều nữa.
Hai phút sau, Tiết đạo trưởng dẫn họ bước vào cửa hàng kia.
Cửa hàng này tràn đầy khí tức cổ xưa, nhìn qua thì giống như được cha ông truyền lại, mà thoạt nhìn cũng chưa hề được tu sửa. Mấy cây cột ở bên ngoài đã bị phai màu theo thời gian, có những vết tích nghiêm trọng.
Ánh mắt Tô Cẩm rơi vào tấm biển hiệu bên trên cửa hàng.
Trên bảng hiệu viết ba chữ – Minh Hiên Lâu – nét chữ cứng cáp có lực, khí thế không tầm thường.
Tô Cẩm liếc nhìn một cái, sau đó thu hồi ánh mắt lại, đi theo Tiết đạo trưởng bước vào.

Giả danh lừa bịp 1
Tiết đạo trưởng vừa vào cửa, liền có người phục vụ bước ra đón.
Bởi vì là khách quen nên Tiết đạo trưởng nói thẳng: “Tiểu Trương, ông chủ của cậu đâu? Bảo ông ấy mang chu sa thượng hạng và giấy vàng ra đây.”
Người phục vụ Tiểu Trương áy náy cười cười: “Tiết đạo trưởng, thật đáng tiếc, sáng nay ông chủ chúng tôi đi ra ngoài lấy thêm hàng, nếu như ngài chỉ cần mấy thứ này thì tôi giúp ngài lấy là được.”
“Cũng được, gặp được ông chủ hay không cũng không quan trọng, chủ yếu là tôi mua mấy thứ này.” Tiết đạo trưởng phất tay, ra hiệu cho người phục vụ đi chuẩn bị hàng, trong lòng thầm nghĩ cũng không quá khéo đi.
Trước đó mỗi lần ông ta tới cửa hàng, ông chủ cửa hàng vẫn luôn có ở đây.
Ngay sau đó, Tiết đạo trưởng quay sang nhìn Tô Cẩm, nhẹ giọng hỏi: “Tô quán chủ, cô xem, ngoại trừ mấy thứ này ra thì cô còn cần thêm thứ gì khác nữa không?”
Tô Cẩm: “Lấy thêm một ít nhang thượng hạng nữa.”
Dứt lời, ánh mắt Tô Cẩm như có như không nhìn về phía tấm rèm vải màu xanh dương.
Sở Lâm cũng nhìn theo: “Trong đó là sân sau à?” Anh ta thuận miệng hỏi.
Tiểu đạo trưởng trả lời: “Đúng thế, chỉ là một sân nhỏ thôi. Bình thường ông chủ Chu cùng với người phục vụ sẽ nghỉ ngơi ở sân sau đó.”
Có điều ông chủ không ở đây nên Tiết đạo trưởng cũng không tiện dẫn bọn họ đi ra sân sau một vòng, chờ lần sau có ông chủ Chu ở cửa hàng rồi lại ra phía sau cửa hàng nhìn xem thử.
Hiệu suất làm việc của nhân viên phục vụ rất nhanh, nhanh chóng mang mấy thứ mà Tô Cẩm cần ra rồi gói lại.
Bởi vì Tiết đạo trưởng là khách quen, lại là khách hàng lớn nên người phục vụ đều tính theo giá mà bình thường Tiết đạo trưởng thường mua.
Tô Cẩm bình tĩnh trả tiền, đưa gói đồ cho Sở Lâm.
Lúc rời đi, Tiết đạo trưởng lại dặn dò người phục vụ thêm mấy câu: “Tiểu Trương, cậu phải nhớ cho kỹ cô gái này, đây là khách quý, sau này cho dù cô ấy có tới đây một mình thì cậu cũng phải lấy hàng cao cấp nhất, không thể đắc tội, biết chưa?”
Người phục vụ thấy Tiết đạo trưởng dặn dò nghiêm túc như vậy, tất nhiên ý thức được thân phận của cô gái trẻ này không đơn giản.
Anh ta liên tục gật đầu: “Tiết đạo trưởng cứ yên tâm, khi nào ông chủ tôi về tôi sẽ báo lại cho ông ấy một tiếng.”
Tiết đạo trưởng vỗ vai anh ta, vui vẻ quay người rời đi.
Lúc mọi người rời đi, Tô Cẩm đi tới cửa chợt khựng lại, ánh mắt lại một lần nữa rơi vào tấm rèm vải màu xanh dương kia. Ánh mắt sắc bén dường như xuyên thấu qua tấm rèm vải nhìn thấy ông chủ cửa hàng đang trốn ở sân sau…
Có điều Tô Cẩm không nói gì, thần sắc tự nhiên quay đầu rời đi.
Vừa đi ra khỏi cửa hàng được mấy bước, người phục vụ kia đuổi theo: “Tiết đạo trưởng, ở con phố thương mại phía trước rất sôi động, mấy ngày trước còn có mấy đại sư tới đây, nói cái gì mà đoán mệnh xem tướng. Tôi thấy cũng là giả danh lừa bịp cả thôi, ngài có muốn đi qua đó xem thử không?”
Tiết đạo trưởng nghe vậy lập tức có hứng thú nói: “Nếu đã có đồng nghiệp tới thì tôi cũng phải qua đó xem một chút.”
Nói xong, Tiết đạo trưởng vội vàng nhìn Tô Cẩm: “Tô quán chủ, cô có muốn đi xem không?” Nếu Tô quán chủ không đi xem náo nhiệt thì ông ta phải làm sao bây giờ?
Tô Cẩm đáp: “Cùng đi luôn.”
Đồng thời, ánh mắt của cô nhanh chóng lướt qua gương mặt của người phục vụ, như thể nhìn rõ những suy nghĩ tận sâu trong lòng anh ta.
Người phục vụ theo bản năng co rúm lại.
Ngoại trừ Nguyên Cảnh, những người khác đều không chú ý tới chi tiết nhỏ này.
Nguyên Cảnh nhíu mày, khẽ thì thầm bên tai Tô Cẩm: “A Cẩm, cửa hàng này…”
Tô Cẩm biết anh muốn hỏi cái gì, trước khi anh kịp hỏi đã ngắt lời anh: “Chu sa của cửa hàng này quả thật không tệ, chúng ta đi tới con phố thương mại phía trước nhìn một chút xem.”
“Ừ.” Nguyên Cảnh phối hơp gật đầu.

 
Chương trước Chương tiếp
Loading...