Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 295



Minh Hiên Lâu 1
Sở Lâm đột nhiên cảm thấy nguy cơ mãnh liệt, anh ta tưởng rằng Tiết đạo trưởng là khách hàng, nhưng Tiết đạo trưởng thế mà lại muốn đào góc tường của anh ta sao?
Hơn nữa còn quang minh chính đại hợp lý hợp tình nịnh nọt ngay trước mặt anh ta nữa!
Sở Lâm đau lòng không thôi, ánh mắt nhìn Tiết đạo trưởng có thêm mấy phần cảnh giác.
Làm thủ tịch đại đệ tử thật khó! Sở Lâm thổn thức, cũng may anh ta vẫn còn kỹ năng ưu tú nhất! Tạm thời chưa ai có thể so được với anh ta.
Sau đó, Tô Cẩm đứng dậy nhẹ nhàng nói: “Nếu vậy thì chúng ta xuất phát ngay bây giờ luôn, làm phiền Tiết đạo trưởng dẫn đường.”
Trong mắt Tiết đạo trưởng tràn ngập vẻ vui mừng, không để ý đến sự “thù địch” của Sở Lâm.
Sở Lâm thấy sư phụ đi ra ngoài liền vội vàng đi theo, trong tình huống này, nếu như anh ta không đi cùng, nói không chừng đến khi gặp lại, Tiết đạo trưởng đã biến thành sư đệ của anh ta!
Tô Cẩm quay đầu bắt gặp ánh mắt đáng thương của Sở Lâm, trong lòng mềm nhũn, gật đầu.
“Vậy mấy người chúng ta cùng đi luôn.”
Lục Chi Ninh và Lục Chi Vận đương nhiên là bị loại trừ.
Mặc dù bọn họ cũng muốn đi theo để mở mang tầm mắt nhưng bọn họ còn phải quay về Lục gia, Diệp gia xảy ra chuyện, lại còn mưu đồ với Lục Chi Vận, Lục gia không nuốt trôi cục tức này.
Bởi vậy, Lục Chi Vận chỉ có thể ao ước nhìn mấy người bọn họ rời đi.
Nguyên Cảnh thuần thục bị sung làm lái xe, Sở Lâm và Phương Tri Hàn ngầm hiểu với nhau, hai người ngồi hai bên Tô Cẩm, có thể nói là nghiêm phòng tử thủ, căn bản không cho Tiết đạo trưởng có cơ hội đến gần.
Trong mắt Tiết đạo trưởng tràn đầy tiếc nuối.
Ông ta ngồi ở ghế lái phụ kế bên ghế lái, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Tô Cẩm.
Tô Cẩm không nói nên lời, cô tò mò ngẩng đầu lên nhìn Tiết đạo trưởng, ánh mắt hai người chạm nhau, Tiết đạo trưởng lúng túng tìm đề tài.
“Tô quán chủ, xin hỏi địa chỉ Huyền Thanh quán là ở chỗ nào? Tôi có được may mắn đến đó thắp nén nhang không?”
Tô Cẩm trả lời: “Thanh Thành, không cần phải cố ý đi đến đó đâu.”
Tiết đạo trưởng ngượng ngùng thu hồi tầm mắt, một lát sau, ông ta lại lặng lẽ nhìn về phía Tô Cẩm.
Lần này, Sở Lâm cũng không nhịn được nữa: “Tiết đạo trưởng, mặc dù sư phụ tôi xinh đẹp, là một tiểu tiên nữ, nhưng ông cũng không thể cứ lén lút nhìn cô ấy mãi thế được.”
Tiết đạo trưởng xấu hổ cực kỳ: “Ngại quá, tôi chỉ là tò mò thôi…”
“Muốn hỏi thì cứ hỏi, Tiết đạo trưởng hôm nay dẫn đường cho tôi, tôi có thể trả lời hai câu hỏi cho Tiết đạo trưởng.” Từ trước đến nay Tô Cẩm vẫn luôn thẳng thắn, trước đó đã nhìn ra được Tiết đạo trưởng có vấn đề muốn hỏi.
Trong mắt Tiết đạo trưởng nhanh chóng loé lên vẻ vui mừng: “Tô quán chủ thật sảng khoái! Tôi chỉ là muốn hỏi xem có phải oán linh trăm năm trong cửa hàng sườn xám kia chết trong tay Tô quán chủ không thôi.”
Ông ta đã từng hỏi Sở Lâm nhưng Sở đạo trưởng cứ ậm ừ không nói đáp án cho ông ta biết, ngược lại còn moi được một đống chuyện từ trong miệng ông ta.
Tô Cẩm trả lời thẳng thắn dứt khoát: “Là tôi giải quyết nó, nó đã làm hại tính mạng không ít người.”
Vẻ cuồng hỉ trong mắt Tiết đạo trưởng gần như không che giấu được, mặc dù đã sớm biết rằng có lẽ chính Tô Cẩm là người đã giải quyết oán linh trăm năm nhưng vào lúc chính tai nghe thấy, ông ta mới phát hiện ra tâm tình của mình kích động không sao tả xiết!
“Tô quán chủ quả thật là kỳ tài trăm năm khó gặp một lần!” Tiết đạo trưởng kích động đến mức không biết tay chân để vào đâu: “Huyền Môn chúng ta người tài càng ngày càng tàn lụi, bây giờ Tô quán chủ tuổi còn trẻ mà đã có năng lực như thế, tương lai nhất định tiền đồ vô lượng!”
“Đúng rồi, lúc Tô quán chủ giải quyết oán linh có bị thương không, có bị mất nhiều sức lực không? Ở chỗ tôi có một ít thuốc bổ thượng hạng, chờ lát nữa chúng ta mua chu sa xong tôi sẽ quay lại lấy cho Tô quán chủ…”
Trong chớp mắt, Tiết đạo trưởng nhiệt tình như lửa.

 
Chương trước Chương tiếp
Loading...