Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 288



Từ đầu đến cuối, Nguyên Cảnh cũng không hỏi nhiều một câu, yên lặng làm việc dựa theo ý Tô Cẩm.
Lục Chi Vận nhịn không được liếc nhìn Nguyên Cảnh nhiều thêm một chút, không nghĩ tới, Nguyên Tam gia còn có mặt như này, A Cẩm nói cái gì thì anh làm cái đó, ngay cả hỏi cũng không hỏi, còn rất nghe lời…
Phát hiện ra cô ấy đang tìm tòi nghiên cứu, Nguyên Cảnh quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng, không có biểu cảm gì quét qua gương mặt cô ấy.
Lục Chi Vận rụt lại, ánh mắt này… Rất có tính áp bách.
Cô ấy nghĩ một chút, chắc hẳn Nguyên Tam gia mang thù vì chuyện lần trước.
Lục Chi Vận thở dài thật sâu, cô ấy thật sự vô cùng muốn trợn mắt trừng anh một cái, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, kiểu người như Nguyên Tam gia này, cô ấy không thể chọc vào được, vẫn nên an phận một chút mới tốt.
Ngộ nhỡ chọc giận người ta, cha ruột mình cũng sẽ không tha cho cô ấy.
Cô ấy yên lặng quay đầu đi nơi khác.
Trong xe gợn sóng, Tô Cẩm không chú ý tới, cô chuyên tâm chia sẻ đồ ăn mà cô mua về, chia làm ba phần.
Ba người mỗi người một phần.
Sở Lâm và Lục Chi Ninh còn có Phương Tri Hàn phát ra những tiếng kêu ai oán.
Bọn họ cũng muốn Tô Cẩm tự tay mua đồ ăn vặt…
Tô Cẩm chia đồ ăn vặt xong, nhắc nhở: “Buổi tối hôm nay, Diệp gia nhất định sẽ có hành động, chúng ta ở đây bổ sung năng lượng và thể lực một chút, không bao lâu, là có thể chờ được vị Diệp tiên sinh kia.”
Lục Chi Vận vẫn như cũ có chút không hiểu, nhưng cô ấy ngại hỏi thành lời.
Mãi cho đến khi Sở Lâm yếu ớt hỏi: “Sư phụ? Diệp tiên sinh sẽ làm chuyện gì sao?”
Tô Cẩm xé đồ ăn vặt, rất là bất đắc dĩ: “Vấn đề này, anh giữ lại cho chính anh, tự anh suy nghĩ thật kỹ một chút, nếu như có thể nghĩ ra, thì có thưởng, nghĩ không ra thì tự mình làm bài tập thêm một lần!
Thời hạn cuối cùng là trước khi Diệp tiên sinh xuất hiện.”
Để lại câu nói này, Tô Cẩm không để ý đến Sở Lâm nữa.
Về sau, không chỉ có Sở Lâm, ngay cả Lục Chi Ninh, Lục Chi Vận cũng rơi vào trầm tư.
Cha Diệp rốt cuộc sẽ làm gì chứ?
Thật là khiến người ta trăm mối vẫn không có cách giải…
Duy chỉ có Nguyên Cảnh, vẻ mặt bình tĩnh, sớm đã nghĩ đến điều quan trọng trong đó.

Trong lúc đó, Sở Lâm mặt dày mày dạn muốn xin một gợi ý, anh ta vừa gọi một tiếng sư phụ, đã bị Nguyên Cảnh cắt ngang: “Sư phụ cậu đang nghỉ ngơi, gợi ý có liên quan đến Từ Dương.”
Sở Lâm trong nháy mắt trầm mặc: “… …”
Thảo nào sư phụ thường xuyên khen ngợi Nguyên Tam gia, anh ta lâu như vậy cũng không nghĩ ra được vấn đề, Nguyên Cảnh không chỉ đoán được, còn biết anh ta muốn gợi ý, rõ ràng anh ta chưa kịp nói gì!
Sở Lâm đau lòng.
IQ chênh lệch, thật khó mà bù đắp.
Khoảng mười mấy phút sau, Sở Lâm đang mặt mày ủ rũ đột nhiên hai mắt tỏa sáng.
“!” Anh ta biết rồi !
Đáng tiếc, Sở Lâm còn chưa nói ra miệng, đã thấy cha Diệp dẫn theo Diệp Ảnh, lái xe đi qua con đường kia.
Sở Lâm kêu một tiếng: “Sư phụ, sư phụ! Cha con Diệp Ảnh đi ra rồi!”
Tô Cẩm mở mắt ra, nhàn nhạt lên tiếng: “Nhìn thấy rồi.” Cô không nhanh không chậm ném ra một lá bùa, lá bùa rất nhanh ẩn nấp ở trong màn đêm.
Cô nghiêng đầu nhìn sang Nguyên Cảnh: “Đừng nóng vội, đợi lát nữa hẵng theo sau.”
Theo quá gần sẽ dễ bị phát hiện, vừa rồi cô đã ném bùa Dẫn Đường ra, sẽ chỉ đường cho bọn họ.
Sở Lâm hào hứng nói: “Sư phụ, tôi đoán ra rồi, Diệp tiên sinh ông ta…”
“Đồ đệ ngoan, thời gian đã hết rồi, hơn nữa Nguyên Cảnh còn gợi ý cho anh, nếu như anh ấy không cho anh gợi ý, đại khái anh không đoán ra được…” Tô Cẩm cười tủm tỉm nói xong, thuận tiện không quên nhắc nhở anh ta chuyện gấp đôi bài tập.
Sở Lâm khẽ giật mình, mặc dù muốn phản bác, nhưng sư phụ nói lại là sự thật.
Nếu không phải Nguyên Cảnh gợi ý, anh ta thật sự không đoán ra được.
Bên cạnh, Lục Chi Ninh vẻ mặt mờ mịt, mở miệng bắt đầu truy hỏi Sở Lâm.
Sở Lâm trả lời anh ta một câu thâm sâu khó lường: “Anh họ, anh bao tuổi rồi? Chuyện này cũng phải gợi ý cho anh biết, đáp án đương nhiên phải do chính anh suy nghĩ rồi.”

Lục Chi Ninh: “… Phi!”

 
Chương trước Chương tiếp
Loading...