Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 287



Lục Chi Vận chưa bao giờ nghĩ tới, Từ Dương sẽ cho ra một đáp án như này.
Trong lúc nhất thời, tất cả nhận biết của cô ấy đều bị phá vỡ, cô ấy há hốc mồm, không nói được gì cả, chỉ nhìn về phía Tô Cẩm giống như cầu cứu.
Nhưng rất hiển nhiên, cho dù Tô Cẩm không nói ra đáp án kia, từ thái độ vừa rồi của Tô Cẩm, còn có sự nhắc nhở như có như không này, đều đang nói cho cô ấy: Cô ấy bị Diệp Ảnh lừa.
Hốc mắt Lục Chi Vận ửng đỏ, rõ ràng chịu sự đả kích không nhỏ.
Tô Cẩm thở dài một tiếng, đưa tay vỗ vai Lục Chi Vận, xem như trấn an: “Lục tiểu thư, về sau làm việc động não một chút, đừng có lại bị người khác mưu hại nữa.”
Từ lúc vừa mới bắt đầu, Lục Chi Vận đã bị Diệp gia tính kế.
Dù sao Lục gia xảy ra nhiều chuyện như vậy, không có khả năng một chút phong thanh cũng không lọt ra, nếu như thế, có lẽ Diệp gia rõ ràng cũng có thể mời được đại sư lợi hại như Lục gia.
Tô Cẩm híp mắt, đáy mắt trải rộng ý lạnh, trên đời này, lòng người luôn khó dò.
Ngay sau đó, Tô Cẩm lại hỏi Sở Lâm còn có Lục Chi Ninh: “Hai người các anh có cảm nghĩ gì không?”
Sở Lâm và Lục Chi Ninh cùng nhau rơi vào trầm mặc.
Trong giây lát, Sở Lâm khẽ nói: “Sư phụ yên tâm, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!” Không phải anh ta không nhìn ra, thật sự là chuyện này của Diệp gia, quá khó có thể tưởng tượng được.
Ai có thể nghĩ tới, Từ Dương mới là người bị hại?
Hơn nữa còn là tên ngốc bị lừa mất luôn cái mạng nhỏ!
Lục Chi Ninh cũng thở dài theo: “Tạ ơn Tô quán chủ, nếu không phải Tô quán chủ chú ý cẩn thận, chỉ sợ lần này, chị gái tôi lại thảm rồi… Ai, kết bạn không để ý rồi.”
Quả nhiên là kết bạn không để ý!
Lục Chi Vận đỏ mắt, mơ hồ có nước mắt đảo bên trong.
Bạn bè của cô ấy rất ít, mấy năm này, cũng chỉ có quan hệ không tệ với Diệp Ảnh, dù sao có thân phận đại tiểu thư Lục gia ở đó, càng nhiều người tiếp xúc và giữ gìn mối quan hệ với cô ấy cũng là vì lợi ích.
Cô ấy cho là Diệp Ảnh không giống như vậy…
Nhưng kết quả, chỉ là mưu kế của Diệp Ảnh sâu xa.
Cô ấy cúi đầu xuống, cảm xúc có chút sa sút.
Lúc này, Từ Dương lộ ra một nụ cười khổ: “Mấy người không nghi ngờ tôi là nói dối sao?”
Tô Cẩm nhàn nhạt nói: “Tôi ngoại trừ bắt quỷ còn biết xem tướng, tướng mạo của Diệp tiên sinh, xem xét cũng đã dính một mạng người, chỉ có điều, trước đó chưa gặp Diệp Ảnh, tôi còn tưởng rằng cô ta là bị Diệp tiên sinh liên lụy.”
Bây giờ, gặp được Diệp Ảnh, lại phát hiện cô đoán sai rồi.
Diệp Ảnh rõ ràng có một đống đào hoa nát, xem ra cũng là tra nữ.
Hơn nữa trong lời nói của hai cha con Diệp Ảnh có rất nhiều lỗ hổng.
Từ Dương đương nhiên cũng có thể nói dối, nhưng không lừa được cô.
Lúc này, Nguyên Cảnh cũng tiếp một câu: “Điểm đáng ngờ của Diệp gia là ở chỗ hôn lễ, anh và Diệp Ảnh kết hôn, cái gì cũng không chuẩn bị, nhưng lại vào lúc sắp kết hôn, yêu cầu Diệp tiên sinh đi mua nến đỏ. Chuyện đó cũng không phải là làm khó dễ Diệp tiên sinh, mà chính là bởi vì anh rất coi trọng hôn lễ này.”
Nến đỏ là thứ rất phổ biến, nếu thật sự là làm khó dễ Diệp tiên sinh, tuyệt đối sẽ không chỉ bảo ông ta đi mua nến đỏ, còn có chuyện kết hôn, rõ ràng đã định từ sớm, lại từ đầu đến cuối không chuẩn bị những thứ cần thiết cho hôn lễ.
Hơn nữa, người của Diệp gia vẫn luôn bình an vô sự, căn bản là không bị thương tổn.
Cho nên anh suy đoán, mặc dù Diệp gia chịu sự kiềm chế, nhưng không nghiêm trọng lắm, thậm chí có thể chi phối ý nghĩ của Từ Dương…
Bỗng nhiên.
Tô Cẩm nhớ tới một chuyện.
Cô nhìn Từ Dương, ánh mắt có chút lạnh lùng: “Còn có một vấn đề, tôi muốn anh phải nói rõ ràng.”

Từ Dương bị cô nhìn, nhịn không được rùng mình một cái: “Cô hỏi đi, tôi nhất định biết gì đều nói hết không giấu diếm.”
Mặc dù chuyện này, Tô Cẩm đã có suy đoán, nhưng vẫn phải nói rõ ràng mới được, chuyện lần này, thật sự có thể làm thành vụ án điển hình để mấy người bọn họ ghi nhớ thật lâu.
“Tại sao anh phải ra tay với Lục Chi Vận? Anh ra tay với cô ấy hai lần.” Tô Cẩm hỏi.
Lục Chi Vận đột nhiên ngẩng đầu nhìn chăm chú Từ Dương, giờ khắc này, chẳng biết tại sao, trong đầu cô ấy nháy mắt nghĩ tới một khả năng.
Cô ấy và Từ Dương không oán không thù, Từ Dương nhìn cũng không phải là ác quỷ sẽ tuỳ ý ra tay với người vô tội… Vậy cũng chỉ có thể là…
Dưới ánh nhìn soi mói của mấy người, Từ Dương đầu tiên là cúi người nói lời xin lỗi: “Thật có lỗi với Lục tiểu thư, chuyện này là lỗi của tôi, muốn giết muốn trừng trị, tôi cũng không hề oán giận nửa lời.”
Sau đó, anh ta chậm rãi giải thích: “Là Tiểu Ảnh bảo tôi ra tay.”
“Thật ra mặc dù tôi mê hoặc Tiểu Ảnh, nhưng cũng không ảnh hưởng rất nhiều, bằng hữu thân nhân của cô ấy đều biết, buổi sáng lúc cô xuất hiện, Tiểu Ảnh đầu tiên là nói với tôi mấy câu, sau đó mới đi gặp cô.”
Từ Dương nói qua nói lại, đầu càng cúi thấp hơn, dường như không còn mặt mũi đối diện với Lục Chi Vận.
“Tiểu Ảnh nói, cô thường xuyên bắt nạt cô ấy, đối xử không tốt với cô ấy, muốn tôi cho cô một bài học.”

Nghe thấy chỗ này, Lục Chi Vận cuối cùng nhịn không được.
Cô ấy hung hăng lau mặt, đau xót bị sự phẫn nộ thay thế, giờ phút này, cô ấy giống như một con báo nhỏ cáu kỉnh: “Không giáo huấn Diệp Ảnh một trận, tôi không tên là Lục Chi Vận nữa!”
“Mẹ kiếp!” Lục Chi Vận mắng một câu th* t*c.
Cô ấy coi Diệp Ảnh là bạn, Diệp Ảnh thế mà không chỉ tính toán với cô ấy, còn bảo Từ Dương ra tay với cô ấy? ?
Nếu như trên người cô ấy không có lá bùa, nói không chừng đã mất mạng rồi!
Lục Chi Vận càng nghĩ càng giận, cô ấy nhất định nhất định sẽ không bỏ qua cho Diệp Ảnh!
Lục Chi Ninh an ủi một câu: “Chị đừng xúc động, phải nghe Tô quán chủ, đừng ảnh hưởng tới kế hoạch của cô ấy.”
Lục Chi Vận lập tức trả lời: “Chị biết rồi.” Loại thời điểm này, cô ấy sẽ rất nghe lời, tuyệt đối không xúc động!
Tô Cẩm tức thời tổng kết: “Cho nên, người trẻ tuổi, lúc nhìn người phải đánh bóng đôi mắt, không phải người linh tinh nào cũng có thể làm bạn.”
Lục Chi Vận gật đầu rất nhanh, A Cẩm nói rất đúng!
Chuyện đã đến nước này, chân tướng đã rõ ràng, nhưng kết cục của hai cha con Diệp gia… Cũng không thể chỉ để cho bọn họ sống yên ổn qua ngày như thế?
“A Cẩm, vậy kế tiếp thì sao? Làm sao bây giờ?” Lục Chi Vận có chút lo lắng.
Cha Diệp dù sao cũng phải trả giá cho tính mạng của Từ Dương?
Giữa mày Tô Cẩm có một tia cười yếu ớt: “Tiếp theo, đương nhiên là ôm cây đợi thỏ.”
“Cái gì?” Lục Chi Vận không có hiểu từ này có ám chỉ hàm nghĩa gì, ngược lại là Nguyên Cảnh, phụ họa nhẹ gật đầu: “A Cẩm rất thông minh.”
Tô Cẩm và Nguyên Cảnh liếc nhau, giây lát đã hiểu suy nghĩ của hai người.
Mà Lục Chi Vận và Từ Dương, một người một quỷ, đều nghe không hiểu.
Lục Chi Vận nổi cơn ghen tị, chờ lấy, cô ấy trở về sẽ ăn nhiều đồ ngon một chút, cố gắng bổ não!
IQ chỉ có thể theo kịp Sở Lâm và Lục Chi Ninh cũng không có đoán được là có ý gì, nhưng Sở Lâm xem chừng, ôm cây đợi thỏ, chắc chắn phải đợi hai cha con Diệp Ảnh bại lộ.
Sau đó, Tô Cẩm thu hồi Từ Dương vào trong cúc áo một lần nữa, đồng thời khẽ nói: “Diệp gia sẽ trả giá đắt, nhưng Từ Dương, sau khi giải quyết chuyện này, anh cũng phải về Địa phủ tiếp nhận Thẩm Phán.”

Tô Cẩm bảo Nguyên Cảnh lái xe đến cửa hàng lân cận sau đó mua không ít đồ ăn vặt.
“Đêm nay, tôi mời mọi người ăn!”
Nguyên Cảnh nhìn Tô Cẩm mang về những thứ đồ ăn vặt màu sắc sặc sỡ, phối hợp khẽ nói: “Cảm ơn A Cẩm.”
Lục Chi Vận: “… Cảm ơn A Cẩm.” Bốn bỏ làm năm, coi như A Cẩm mời cô ấy ăn cơm rồi.
Có điều là đợi…
Bọn họ không quay về sao? ?
Ở đây đợi?
Rất nhanh, Tô Cẩm chỉ cho Nguyên Cảnh một địa điểm, ra hiệu cho Nguyên Cảnh lái xe qua đó.
“Chúng ta ở đây đợi là được.” Tô Cẩm tìm chỗ, không phải rất dễ thấy, nhưng lại vừa vặn có thể nhìn thấy đầu đường Diệp gia phải đi qua.
Chương trước Chương tiếp
Loading...