Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới
Chương 270
Lục Chi Ninh buồn bực gửi cho Nguyên Cảnh một tin nhắn kể lể nỗi khổ buồn bực trong lòng.
Mấy phút sau, Nguyên Cảnh rất nghiêm túc gọi điện thoại cho Lục Chi Ninh: “Chị cậu thích nữ hay là thích nam?”
Lục Chi Ninh bối rối hai giây.
Cái đề tài này, sao lại nhảy vọt nhanh như thế?
“Trước giờ không phải chị tôi thích anh à?” Lục Chi Ninh mờ mịt nói.
Chị gái anh ta đương nhiên thích nam rồi !
Nhưng nghe lời này của Nguyên Cảnh, làm sao cảm giác cứ kỳ quái?
Nguyên Cảnh rất nhanh đã cúp điện thoại, Lục Chi Ninh cầm di động, không khỏi cảm thấy chị gái anh ta sẽ trở thành chướng ngại vật trên con đường yêu đương của Nguyên Cảnh… Sau đó, anh ta cũng đi về phía phòng khách.
Giống như Lục Chi Ninh đoán.
Lúc này, trong phòng khách Lục gia, Lục Chi Vận lại tiến đến bên cạnh Tô Cẩm.
“Nghe nói A Cẩm ngoại trừ bắt quỷ, vẽ bùa còn biết tính mệnh?”
Tô Cẩm nhìn tướng mạo Lục Chi Vận: “Mạng của cô rất tốt, không cần tính kỹ.” Chỉ là thỉnh thoảng sẽ có một vài kiếp nạn mà thôi, nhưng đều có thể biến nguy thành an, không phải chuyện lớn gì.
Hai mắt Lục Chi Vận tỏa sáng: “A Cẩm lợi hại như vậy! Vậy tình cảm thì sao? Cô cảm thấy Nguyên Tam gia thế nào…”
Cô ấy thận trọng thử thăm dò.
Lời còn chưa nói hết, đã bị Tô Cẩm cắt ngang: “Nguyên Cảnh? Đường tình cảm của cô với Nguyên Cảnh không liên quan, đừng yêu anh ta, không có kết quả.”
Tô Cẩm vẻ mặt bình tĩnh nói, không có chút cảm giác lời này có vấn đề gì.
Trong lòng Lục Chi Vận ngạnh lên một cái, ai muốn hỏi tình cảm giữa mình với Nguyên Cảnh chứ? Lời kia của cô ấy là muốn hỏi quan hệ giữa A Cẩm và Nguyên Cảnh… Muốn nghe xem thái độ và đánh giá của A Cẩm với Nguyên Cảnh như thế nào.
Trước kia cô ấy quả thực cảm thấy Nguyên Cảnh cũng được, nhưng Nguyên Cảnh tên cẩu nam nhân này thái độ thủy chung lãnh đạm, cách người xa ngàn dặm, Lục Chi Vận dù sao cũng là lá ngọc cành vàng, dần dần, tâm tư của cô ấy đối với Nguyên Cảnh đã sớm phai nhạt.
Hơn nữa đại tiểu thư không thiếu tiền giống cô ấy, tìm một chú chó con không phải tốt hơn à?
Bây giờ, chuyện Nguyên Cảnh đối với Tô Cẩm có ý tứ là rõ ràng.
Nhưng, sau khi được chứng kiến sự lợi hại của Tô Cẩm, từ trong nội tâm Lục Chi Vận cảm thấy Nguyên Cảnh loại cả người đầy hơi tiền phàm phu tục tử này, không xứng với A Cẩm!
Lục Chi Vận thuận miệng, thấp giọng nói: “Bây giờ tôi không thích Nguyên Tam gia nữa, tôi cảm thấy con gái ấy à, nên cố gắng nhiều một chút cho sự nghiệp, chỉ có sự nghiệp mới là chính mình…”
Tô Cẩm nói theo: “Đúng vậy, kiếm tiền phát triển Huyền Thanh quán mới là chuyện chính. Nói chuyện yêu đương suốt ngày xuân đau thu buồn phiền phức biết bao, ngộ nhỡ xử lý tình cảm không tốt, còn dễ ném mình vào, trở thành một đoạn nghiệt duyên!”
Mấy câu đó vừa vặn rơi vào tai Lục Chi Ninh: “?” Xem đi xem đi, anh ta biết mà, chị gái anh ta đã trở thành chướng ngại vật trên con đường tình cảm của Nguyên Cảnh!
Bây giờ đã bắt đầu rồi? !
“A Cẩm nói có đạo lý.” Lục Chi Vận và Tô Cẩm ở trên phương diện sự nghiệp, có suy nghĩ gần giống nhau, hai người ăn khớp với nhau, ở đây hàn huyên không ít chuyện sự nghiệp.
Về phần thứ đồ chơi như tình cảm này?
Lục Chi Vận lặng lẽ nói với Tô Cẩm: “A Cẩm, cô biết chó con, sói con không? Chỉ cần có tiền, dạng gì cũng có, hơn nữa còn không cần chịu trách nhiệm!”
Lúc này Tô Cẩm kinh ngạc: “?” Không cần chịu trách nhiệm? Còn có loại chuyện tốt này hay sao?
Lục Chi Ninh lảo đảo một cái, thiếu chút ngã trực tiếp trên đất, anh ta vội vã tiến lên che miệng Lục Chi Vận lại, sợ cô ấy lại nói ra những câu từ hổ báo gì đó.
Anh ta thấp giọng cảnh cáo bên tai Lục Chi Vận: “Chị đừng nói nữa! Chị đừng làm hư Tô quán chủ!” Loại chuyện này, có thể nói với Tô quán chủ sao?
Đây là đang làm ô nhiễm tai Tô quán chủ!
Tô Cẩm tò mò nhìn hai chị em, cô hỏi: “Làm sao lại là làm hư tôi chứ? Tiểu Vận đây là đang mở mang kiến thức cho tôi.”
Lục Chi Vận bị che miệng, không cam lòng yếu thế gật đầu, phát ra tiếng ô ô: “!” Không sai, cô ấy chính là đang mở mang hiểu biết cho A Cẩm, về sau có cơ hội, cô ấy nhất định phải dẫn A Cẩm đi nhìn chút việc đời, tránh cho bị tên Nguyên Cảnh cẩu nam nhân kia lừa!
Lục Chi Ninh không còn lời nào để nói, chỉ có thể dùng ánh mắt để cảnh cáo.
Đáng tiếc, Lục Chi Vận căn bản không để ý đến anh ta, dưới cái nhìn soi mói của Tô Cẩm, Lục Chi Ninh bị ép buông tay ra.
Một giây sau, Lục Chi Vận lại bắt đầu giới thiệu với Tô Cẩm các kiểu đàn ông con trai, ví dụ như dịu dàng trung thành, tiểu ca ca lịch sự…
Nói phải gọi là ba hoa chích choè.
Thấy Lục Chi Vận càng nói càng thái quá, Lục Chi Ninh im lặng gửi cho Nguyên Cảnh một tin nhắn.
Nguyên Cảnh: “… …”
Hay lắm, lại thêm một chướng ngại vật.
Nguyên Cảnh không nói hai lời, dẫn theo mấy người Sở Lâm, trực tiếp trở về Lục gia.
Sở Lâm có chút không hiểu hỏi thăm: “Tam gia, chúng ta không phải mới từ Lục gia trở về không bao lâu sao? Hiện tại lại đến một chuyến có phải không tốt lắm hay không?”
Nguyên Cảnh lý lẽ hào hùng tìm một lý do cho mình: “Lần này người xảy ra chuyện chính là chị họ Lục Chi Vận của cậu, chẳng lẽ cậu không vội đi vặt lông dê sao?”
“Đúng vậy!” Sở Lâm trong nháy mắt phản ứng lại: “Phải đi vặt lông dê! Chị họ tôi có nhiều tiền hơn, hơn nữa chị ấy rất có thể sẽ lừa người! Sư phụ tôi một mình ở nơi đó, chắc chắn không phải là đối thủ!”
Dứt lời, Sở Lâm thúc giục: “Nguyên Thất tiên sinh, làm phiền anh lái nhanh một chút!”
Nguyên Thất: “…Được.”
Anh ta yên lặng nhìn Sở Lâm, trong lòng nhịn không được cảm khái, quả nhiên vẫn là kế sách của Tam gia thâm sâu!
…
Không bao lâu, đám người Nguyên Cảnh đã đến Lục gia.
Sở Lâm vừa vào cửa đã đi tìm Lục Chi Vận, quả nhiên, Lục Chi Vận đang mặt mày hớn hở nói chuyện với Tô Cẩm, xem xét không phải là đang nói chuyện gì tốt!
Sở Lâm chỉ cảm thấy thái dương đập thình thịch, lông dê của anh ta!
Tô Cẩm nhìn thấy Sở Lâm đến Lục gia, hơi kinh ngạc: “Mấy người sao lại tới đây?”
Cô nhìn lại phía sau Sở Lâm là Nguyên Cảnh còn có Phương Tri Hàn.
Sở Lâm nói thẳng: “Tôi đến nói chuyện làm ăn.” Anh ta nhìn chằm chằm Lục Chi Vận: “Chị họ, chúng ta nói chuyện trả thù lao.”
Lục Chi Vận một lòng muốn nói chuyện phiếm với Tô Cẩm, rút ngắn quan hệ, việc trả thù lao còn chưa thảo luận đâu, đột nhiên nghe thấy Sở Lâm ngay thẳng như thế, cô ấy sửng sốt một chút: “Bây giờ nói sao?” Cô ấy đang nói chuyện vui vẻ với A Cẩm.
Sở Lâm không lên tiếng, quay đầu nhìn sang sư phụ nhà mình.
Tô Cẩm vui sướng gật đầu: “Vậy các anh thảo luận về thù lao một chút đi!”
Ánh mắt Lục Chi Vận ai oán, bọn họ nói chuyện còn chưa kết thúc đâu!
Tô Cẩm đối diện với ánh mắt của Lục Chi Vận, nắm tay nhỏ nắm chặt lại buông ra, trong lòng thở dài: “Ai, Đại Đồ Đệ, tiền thù lao nhớ giảm giá cho chị họ anh 1%…”
Lục Chi Vận vẫn như cũ nhìn sang Tô Cẩm.
Tô Cẩm đau lòng đổi giọng: “Vậy… Chiết khấu thêm 1% nữa là 2% …”
Lục Chi Vận ủy khuất há miệng muốn gọi A Cẩm, Tô Cẩm phản ứng nhanh hơn chút: “Không thể ít hơn nữa! Đây đã là chiết khấu thấp nhất! !”
Lục Chi Vận che bít lấy trái tim nhỏ, đau lòng muốn chết, cô ấy muốn chiết khấu sao? Cô ấy muốn tiếp tục nói chuyện phiếm với A Cẩm.
Sở Lâm ở một bên nhìn chằm chằm, rơi vào đường cùng, Lục Chi Vận đành phải đứng dậy đi theo Sở Lâm nói một chút thù lao lần này.
Sở Lâm mới vừa đi một bước, Tô Cẩm đột nhiên nhớ tới Lục gia đã nói phải thêm tiền, cô lập tức gửi cho Sở Lâm một tin nhắn, nhắc nhở anh ta chuyện đưa thêm tiền này.