Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 249



Hải đường tám cạnh 2
Chỉ thấy chỗ Sở Lâm đào lên đột nhiên có một thứ gì đó màu đỏ thẫm bay ra ngoài, bề ngoài thấy giống một con bọ cánh cứng, nhưng nó lớn hơn con bọ cánh cứng rất nhiều, to cỡ bằng nắm tay.
Tô Cẩm nhanh như chớp ném một lá bùa lên phía trên, trực tiếp quấn chặt nó vào bên trong lá bùa.
Ngay sau đó, thứ kia liền phát ra tiếng xì xì, giống như là bị lá bùa đốt cháy.
Tô Cẩm nhíu mày, đang muốn bước tới xem thử thì lại cảm giác một đợt âm thanh ong ong. Cô quay đầu lại, nhìn về phía gốc cây hải đường kia, sửng sốt nhận ra điều gì đó, cô nghiêm nghị nói: “Mọi người nhanh chóng chạy vào biệt thự! Đóng tất cả cửa lại, đừng có đi ra ngoài!”
Vứt xuống mấy lời này, Tô Cẩm vội vàng cắn ngón tay, lấy ra một tờ giấy màu vàng, nhanh chóng vẽ bùa lên đó.
Nguyên Cảnh phản ứng nhanh nhất, kéo tay Phương Tri Hàn chạy vào bên trong: “Nhanh đi vào đi! Đừng gây thêm phiền phức cho A Cẩm!”
Sở Lâm còn muốn nói gì đó, nhưng mình không có thực lực, vào thời điểm như thế này đương nhiên không nên gây cản trở, anh ta nhấc chân bỏ chạy. Thấy Lục Chiêu Hoà chạy chậm, anh ta vội vàng tóm lấy: “Chạy mau dượng ơi!”
Toàn bộ mấy người cùng chạy vào trong biệt thự, đóng chặt cửa lại.
Nguyên Cảnh thấy mấy người giúp việc còn đang bối rối đứng cách đó không xa, nghiêm nghị nói: “Đóng hết toàn bộ cửa sổ lại! Nhanh lên!”
Người giúp việc còn chưa kịp suy nghĩ được cái gì, bị khí thế của anh doạ sợ, vội vàng làm theo lời anh đóng hết cửa sổ lại.
Lục Chi Ninh không dám ngây người, vội vã đi kiểm tra các cửa sổ, sợ còn sót lại cửa sổ nào chưa đóng. Nguyên Cảnh thì nhanh chóng lên tầng hai tìm một chỗ có tầm nhìn tốt để quan sát tình hình bên ngoài qua kính cửa sổ.
Cùng lúc đó.
Bên dưới gốc cây hải đường, côn trùng xuất hiện dày đặc, tất cả đều là bọ cánh cứng to bằng nắm tay như con bọ kia.
Lá bùa trong tay Tô Cẩm vừa thành hình, cô liền ném thẳng về phía cây hải đường.
Ngay khi những con côn trùng kia chuẩn bị bay ra ngoài, lá bùa kia rơi vào phía trên cây hải đường, kim quang nhàn nhạt bao trùm toàn bộ cây hải đường, đồng thời cũng ngăn cách những con côn trùng ở phía dưới với thế giới bên ngoài.
Mấy thứ kia cố gắng xông qua kết giới chạy ra ngoài, nhưng khi chúng vừa chạm vào tấm màn kim quang kia, giống như gặp phải khắc tinh, nhanh chóng bị kim quang thiêu đốt.
Tô Cẩm không vội vàng xử lý đám côn trùng bên dưới lá bùa mà là nhanh chóng nhìn về phía khác.
Lá bùa của cô được vẽ tạm thời nên hoặc ít hoặc nhiều cũng mất một khoảng thời gian, cô lo lắng có thứ gì lọt lưới, chạy ra khỏi phạm vi bao phủ của lá bùa.
Đúng như Tô Cẩm suy đoán, khi Nguyên Cảnh và những người khác đứng trên cửa sổ tầng hai nhìn xuống, chỉ thấy bên ngoài tấm cửa kính trong suốt đột nhiên có một con bọ cánh cứng to bằng nắm tay đang bay tới, Sở Lâm sợ tới mức lùi lại một bước.
Mà thứ đó giống như phát điên, đập vào cửa sổ, âm thanh va chạm khiến lòng người nhịn không được phải run rẩy.
Sở Lâm lại một lần nữa ảo não tức giận với thực lực của mình.
Vì sao mà mình lại rác rưởi đến như vậy?
Thấy tấm kính đã bắt đầu bị nứt, Nguyên Cảnh lấy lá bùa Hộ Mệnh của mình ra. Lúc thứ kia lại một lần nữa va vào cửa sổ, Nguyên Cảnh đặt bùa Hộ Mệnh của mình đặt ở vị trí nó va chạm.
Trong khoảnh khắc, bùa Hộ Mệnh phát ra một luồng kim quang.
Thứ đó phát ra tiếng xì xì, tựa như mất đi sinh mệnh, rơi thẳng xuống.Trùng lọt lưới 1
Tô Cẩm nghe thấy tiếng động, nhìn về phía tầng hai. Từ xa cô và Nguyên Cảnh nhìn nhau, trong mắt cũng hiện lên ý cười.
Thiên phú tốt như vậy mà lại không làm đại đệ tử của cô, hôm nay lại cũng là một ngày cảm thấy đáng tiếc!
Trong thời điểm như thế này không chỉ có thể giữ được bình tĩnh mà còn có thể nghĩ đến việc lấy bùa Hộ Mệnh ra tự cứu mình, thật sự xuất sắc!
Mấy người Sở Lâm cũng học theo, lấy bùa Hộ Mệnh của mình ra.
Có điều, Tô Cẩm cũng không cho bọn họ có cơ hội dùng đến bùa, cô trở tay ném ra bốn lá bùa nữa, những lá bùa này nhanh chóng bay về các hướng khác nhau.
Hết thảy có năm con cá lọt lưới, bị Nguyên Cảnh giải quyết một con, bốn con khác cũng bị giải quyết sau đó.
Sau đó, Tô Cẩm nhìn về phía cây hải đường.
Đám côn trùng lít nha lít nhít ở bên dưới còn đang giãy dụa cố gắng trốn thoát, thậm chí còn có một số con muốn quay trở lại dưới gốc cây hải đường.
Thật không may, bọn chúng gặp phải Tô Cẩm.
Tô Cẩm sẽ không cho bọn chúng có cơ hội sống sót rời đi.
Tuy rằng cô chưa từng nhìn thấy loại côn trùng này, cũng không biết đám đồ chơi này tên là gì, nhưng cô cảm giác được rõ ràng trên người bọn chúng có mùi máu tươi.
Mùi máu tươi thoang thoảng, màu đỏ sậm trong bùn đất, cho dù nhìn từ phương diện nào thì mấy thứ này đều phải chết!
Tô Cẩm lại lấy ra một tờ giấy vàng, nhanh chóng vẽ bùa lên đó.
Một lúc sau, cô ném lá bùa đã vẽ xong về phía gốc cây hải đường.
Chỉ nghe ầm một tiếng, dưới gốc cây hải đường bốc lên một ngọn lửa cháy rừng rực, ngọn lửa đó thiêu rụi lũ côn trùng cho đến khi chúng không còn nơi nào để trốn thoát, hoặc là bị đốt thành tro trong ngọn lửa, hoặc là va vào tấm màn màu vàng kia. Chỉ là mỗi lần va chạm, cuối cùng cũng là phí công vô ích.
Bọn chúng dùng cách nào cũng không thoát khỏi chữ “chết”.
Phóng tầm mắt nhìn tới, chỉ thấy ngọn lửa kia sau khi đốt sạch loại côn trùng không biết tên kia thì lại bắt đầu đốt luôn cả gốc cây hải đường.
Dưới tấm màn ngăn màu vàng, ánh lửa không hề lan ra bên ngoài.
Hoàn toàn không cần lo lắng ngọn lửa sẽ làm cháy những thứ khác.
Tô Cẩm lại đi một vòng xung quanh biệt thự để xác định không có con cá lọt lưới nào, à không, phải nói là xác định không có con côn trùng lọt lưới nào, sau đó cô mới hài lòng bước vào Lục gia.
Cửa lớn Lục gia đang đóng chặt, nhưng như vậy cũng không ảnh hưởng đến Tô Cẩm.
Dùng một lá bùa Dịch Chuyển, cô trực tiếp xuất hiện ở tầng hai.
“Dưới kia đã an toàn.” Cô nhắc nhở.
Mọi người vẫn đang đứng trước cửa sổ quan sát tình hình bên dưới, vừa nghe thấy tiếng nói, lập tức quay đầu lại nhìn về phía Tô Cẩm.
“Sư phụ, những thứ đó là cái gì?” Sở Lâm kinh ngạc hỏi.
Nguyên Cảnh quan sát Tô Cẩm, thấy cô không có việc gì liền nhẹ nhàng thở ra.
Trong những thời điểm thế này, việc bọn họ cần làm chính là không gây cản trở hay làm lãng phí thời gian, nếu không sẽ chỉ khiến A Cẩm phân tâm, làm ảnh hưởng đến tiến độ của cô.
Tô Cẩm nghiêng đầu: “Tôi cũng không biết, dù sao cũng không phải thứ tốt gì.”
“Thứ đó có mùi máu tươi.” Tô Cẩm nói, đột nhiên cô bước tới mở cửa sổ nhìn xuống, con côn trùng bị Nguyên Cảnh giải quyết, rơi thẳng xuống mặt đất không bị đốt cháy mà giữ nguyên toàn thây.
Trong mắt Tô Cẩm có ánh sáng hiện lên: “Rất tốt.”
Cô mỉm cười, lấy từ trong túi ra một mảnh giấy rồi ném xuống.
Mảnh giấy kia sắc bén như dao, sau khi hạ xuống liền trực tiếp cắt con côn trùng kia ra làm đôi.
Một giây sau, mấy người Tô Cẩm đứng trước cửa sổ tận mắt chứng kiến từ bên trong con côn trùng kia tràn ra chất lỏng màu đỏ thẫm kèm theo mùi hôi thối.
Ánh mắt Tô Cẩm lạnh lùng, vội vàng ném tới một lá bùa, đốt cháy sạch con côn trùng kia.
Đối với mấy thứ như thế này, biến thành tro bụi vẫn tốt hơn.
Cô ngước mắt nhìn gốc cây hải đường kia đã bị đốt cháy hơn phân nửa.

Chương trước Chương tiếp
Loading...