Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới
Chương 243
Mắt trận 1
Chuyện đào mộ này tất cả mọi người đều làm lần đầu tiên nên cũng không cần để ý tới tiểu tiết.
Tô Cẩm đứng ở một bên nhắc nhở: “Mọi người cứ cẩn thận một chút là được.”
Vốn dĩ loại chuyện này cô cũng có thể trực tiếp động thủ, nhưng cô nghĩ rồi, dù gì đây cũng là phần mộ tổ tiên Triệu gia, lỡ như cô không khống chế được sức lực của mình ấn một xẻng xuống phá luôn cả phần mộ của người ta thì…chuyện này sẽ trở nên vô cùng xấu hổ.
Triệu Hoà Cẩn cầm xẻng đi theo sau lưng Sở Lâm, hai người liếc nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được vẻ bối rối.
Ôi, dù sao chỉ có hai người bọn họ là sức lao động, nếu đã như vậy thì cứ trực tiếp làm luôn đi…
Hai người không nói hai lời, vác xẻng bắt đầu động thủ.
Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên, sau khi đào được mấy xẻng vẫn chưa tìm được mẹo, nhất là Triệu Hoà Cẩn, suýt chút nữa đã bị xẻng nện vào chân mình.
Tô Cẩm ở bên cạnh nhìn thấy có chút bất đắc dĩ, cô dời ánh mắt, lại nhìn về phía đại đồ đệ…
Hay lắm, đại đồ đệ cũng chỉ nhỉnh hơn Triệu Hoà Cẩn vô dụng một chút thôi…
Bằng vào tốc độ của hai người này, có lẽ phải đào tới khi trời tối!
Tô Cẩm không khỏi nghĩ đến chỗ tốt của nhị đồ đệ: “Nếu như Tri Hạc ở đây thì tốt rồi.” Loại chuyện như thế này, nhất định Tri Hạc sẽ làm cho cô hài lòng.
Sở Lâm nghe thấy tiếng nói thầm của cô, anh ta cũng phụ hoạ theo: “Sư phụ, dù sao thì nhị sư đệ ở Thanh Thành cũng không có việc gì, không bằng gọi cậu ta tới Kinh Thành đi, vừa vặn góp vui luôn một thể.”
Tô Cẩm gật đầu: “Anh nói cũng có lý.” Có mấy việc Sở Lâm làm không thích hợp, để Phương Tri Hạc đến làm thì tốt hơn.
Nghĩ như vậy, Tô Cẩm bước tới cầm lấy xẻng trong tay Sở Lâm: “Anh gọi điện thoại cho sư đệ đi, bảo anh ta chuẩn bị một chút, nếu không có việc gì thì nhanh đến Kinh Thành, bảo là Tri Hàn nhớ anh ta.”
Công cụ hình người Phương Tri Hàn: “?” Không, cậu ta căn bản chẳng nhớ sư huynh của mình mà.
Thật ra là Tô Cẩm không nhìn nổi tiến độ của Sở Lâm và Triệu Hoà Cẩn.
Cô cầm xẻng trực tiếp động thủ.
Động tác vừa nhanh vừa dứt khoát, Triệu Hoà Cẩn ở một bên trợn mắt há hốc mồm.
“Tô, Tô quán chủ thật là lợi hại!”
Tô Cẩm không phản ứng với anh ta, cô còn có thể lợi hại hơn nữa, nhưng cô sợ phá cả quan tài trong đó luôn… Mười phút sau, Tô Cẩm dừng động tác trong tay, lùi lại một bước rồi đưa xẻng của mình cho Sở Lâm: “Anh tiếp tục đi.”
Lúc này Sở Lâm đã nói chuyện xong với Phương Tri Hạc, đợi Phương Tri Hạc giải quyết xong mấy việc trước mắt sẽ nhanh chóng đến Kinh Thành.
Trước tiên Sở Lâm báo cáo tình hình, sau đó lập tức nhận lấy xẻng, tự tin nói: “Sư phu yên tâm, việc tiếp theo tôi có thể làm được.”
Anh ta hiểu rồi!
Sư phụ anh ta đang lo rằng cô ấy không thể khống chế được sức lực của mình, dù sao thì sư phụ anh ta có thể vác cả hai người dễ dàng…
Chuyện đào mộ này đối với sư phụ mà nói, dễ như trở bàn tay.
Nhưng cũng chính vì sức lực quá lớn mà rất dễ làm hỏng cái khác.
Sau nỗ lực của Tô Cẩm, hai người Sở Lâm và Triệu Hoà Cẩn lại hì hục đào thêm mười phút đồng hồ.
Sau đó một góc quan tài liền lộ ra trong tầm mắt mọi người. Lúc này, một cơn gió lạnh lẽo thổi tới, Sở Lâm nhịn không được co rúm người lại.
Tô Cẩm đưa tay vỗ vai Sở Lâm: “Đừng lo, có tôi ở đây.”
Tô Cẩm ra hiệu cho mọi người lui lại, cô trực tiếp ném ra một lá bùa. Ngay sau đó, liền nhìn thấy lớp đất cuối cùng trên mặt quan tài dần dần bị thổi ra.
Sở Lâm và Triệu Hoà Cẩn khá tinh mắt, cũng đứng ở khá gần.
Gần như trong chớp mắt, Triệu Hoà Cẩn không nhịn được hét lên một tiếng.
Anh ta nuốt một ngụm nước bọt, tay run run chỉ vào quan tài, chỉ thấy phía trên chẳng biết từ lúc nào mà đã có thêm một đồ án kỳ lạ.
Mà đồ án kia chỉ nhìn thoáng qua thôi đã khiến người ta toàn thân không thoải mái rồi.