Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới
Chương 241
Mộ tổ Triệu gia 1
Ninh Kiến Uyên thấy lão gia tử kích động như thế liền thở dài.
“Cha, mọi chuyện đã đến thế này rồi, sao cha vẫn còn u mê không chịu tỉnh ngộ như thế?”
Ông ta không hiểu, nếu như Ninh gia thật sự đại nạn lâm đầu, nếu hai mẹ con Ngọc Kha có cơ hội sống sót thì vì sao lại không cho bọn họ có cơ hội được sống?
Ngược lại còn muốn ngăn cản hai người rời đi?
Lão gia tử tức giận đẩy Ninh Kiến Uyên ra, giận dữ nói: “Cút ngay! Con cút ngay!”
Ninh Kiến Uyên không có cách nào câu thông được với lão gia tử, đành phải bất đắc dĩ nói: “Cha bình tĩnh lại trước đã, con ra ngoài mua một ít đồ ăn cho cha đã.”
Bỏ lại những lời này, Ninh Kiến Uyên quay người rời khỏi phòng bệnh.
Ninh lão gia tử vừa ảo não vừa khổ sở.
Ông ta đã vì Thiên Uyên mà làm nhiều việc như vậy, Thiên Uyên sẽ thật sự từ bỏ ông ta sao?
Nếu như Thiên Uyên thật sự từ bỏ ông ta thì sao đây? Vậy chẳng phải là tất cả báo ứng của Ninh gia đều bởi vì một ý nghĩ sai lầm của ông ta lúc trước?
Ninh lão gia tử không thể nào tiếp nhận được sự thật, ông ta chỉ có thể ngoan cố bám chặt vào nhận thức của mình, dường như chỉ có như vậy mới có thể khiến trong lòng ông ta được dễ chịu hơn một chút.
Không phải ông ta hại con cháu Ninh gia mà là chính ông ta đã bởi vì sự phồn vinh hưng thịnh của Ninh gia mà tận tâm tận lực!
…
Lại qua thêm nửa giờ nữa.
Lão gia tử luôn cảm thấy bất an, Kiến Uyên nói là đi mua đồ ăn nhưng tại sao đến bây giờ còn chưa về?
Ông ta nghĩ nghĩ rồi gọi điện thoại cho Ninh Kiến Uyên.
Điện thoại không có người bắt máy, cảm giác bất an trong lòng lão gia tử càng thêm mãnh liệt.
Hai chữ ‘báo ứng’ cũng bắt đầu xâm chiếm đầu óc ông ta.
Lão gia tử không yên lòng đứng dậy khỏi giường bệnh, sau đó bảo người đi tìm Ninh Kiến Uyên.
Mười phút sau.
Người Ninh gia vẻ mặt đau khổ chạy trở về: “Lão gia tử, tam tiên sinh, ông ấy…ông ấy xảy ra chuyện rồi, bị tai nạn xe, chết ngay tại chỗ.”
Hai mắt lão gia tử tối sầm lại, chỉ cảm thấy như thể mình rơi vào vực sâu không đáy.
Bên tai chỉ còn lại tiếng gió gào thét, người đứng trước mặt mở miệng nhưng ông ta lại chẳng nghe thấy gì.
Ý nghĩ cuối cùng chính là cảm giác hối hận đến vô tận…
Sau đó, người Ninh gia lại vội vàng cuống quít gọi bác sĩ tới…
…
Ngày hôm sau.
Sau khi Tô Cẩm thức dậy, ăn sáng xong bắt đầu chuẩn bị một ít dụng cụ thì mấy người Sở Lâm, Lục Chi Ninh liền bước tới.
Mấy người đứng trước mặt cô bắt đầu bíp bíp.
“Sư phụ, tôi kể cho cô nghe, Ninh gia xảy ra chuyện rồi.”
Vẻ mặt Tô Cẩm bình tĩnh ừ một tiếng: “Anh nói đi.”
Sở Lâm nói: “Đêm qua Ninh Kiến Uyên bị tai nạn xe chết rồi. Còn vị Ninh lão gia tử kia ở bệnh viện, sau khi nghe tin liền bị sốc ngất xỉu tại chỗ, bị đưa thẳng vào phòng cấp cứu.”
Lục Chi Ninh cũng phụ hoạ theo: “Có lẽ Ninh gia cũng sắp xong rồi.”
Đứa con duy nhất Ninh Kiến Uyên chết, Ninh gia chỉ còn lại một mình lão gia tử đang trong phòng cấp cứu. Nhìn sức khoẻ của lão gia tử…sợ là không ổn.
Đoán chừng cũng không còn sống được bao lâu, cả cơ nghiệp này của Ninh gia cuối cùng cũng rơi vào kết cục không có người kế thừa.
Tô Cẩm rất bình tĩnh tổng kết lại một câu: “Gieo nhân nào thì gặt quả đó. Ninh lão gia tử vì cơ nghiệp của Ninh gia mà làm nhiều chuyện xấu như vậy, cuối cùng cũng rơi vào kết cục cả cơ nghiệp không có người kế thừa, có thể nói là giỏ trúc múc nước, cái gì cũng không có. Xem chừng tài sản của Ninh gia cũng chưa chắc sẽ giữ được.”
Tô Cẩm cười cười không nói gì thêm nữa.
Lục Chi Ninh nghĩ nghĩ, xem ra quả thật chính là như vậy.
Ninh gia có nhiều tiền như vậy, bây giờ người xảy ra chuyện, còn không phải là bị chia năm xẻ bảy hay sao???
Về phần tình huống sau này như thế nào thì cũng không liên quan gì với bọn họ nữa.
Lúc này, cha Triệu, Triệu phu nhân cùng với Triệu Hoà Cẩn đi tới: “Tô quán chủ, cô xem chuyện đào mộ…”
Tô Cẩm nói thẳng: “Chúng ta đi ngay bây giờ.”
“Được!” Cha Triệu mừng rỡ đi theo phía sau Tô Cẩm, ai không biết còn tưởng rằng đi phát tài.