Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới
Chương 616
Người thứ hai chạy tới chính là Cơ Vọng.
Lúc Tô Cẩm và Hiên Viên Minh nhìn thấy người tới là Cơ Vọng, ánh mắt hai người trong nháy mắt đã thay đổi.
Một người cảm thấy là tên ngốc dễ lừa, một người cảm thấy việc này, cũng không trông cậy được vào Cơ gia nữa rồi.
Hiên Viên Minh khẽ thở dài một tiếng, việc đại trận bị hủy này, sợ là không còn gì có thể bồi thường rồi.
Sự thật chứng minh, hai người bọn họ suy đoán đều rất chính xác.
Lúc Cơ Vọng nhìn thấy Tô Cẩm, ánh mắt lập tức dịch ra, nhìn về nơi khác, sau đó chậm rãi di chuyển về phía trước, rõ ràng khoảng cách chỉ có mấy bước, mà anh ta cứ thế dây dưa kéo dài rất lâu.
Sở Lâm nhìn trong chốc lát, thật sự là nhìn không nổi nữa rồi.
Anh ta sải bước đi, một tay kéo Cơ Vọng đến trước mặt Tô Cẩm.
Tô Cẩm lên tiếng chào anh ta: “Thương thế của Cơ thiếu gia khỏi nhanh như vậy à?”
Cô vừa gọi một tiếng, chỉ thấy Cơ Vọng cúi thấp đầu hơn nữa: “Trong nhà có thuốc trị thương không tệ, vết thương da thịt đỡ hơn nhiều rồi.”
Tô Cẩm im lặng lui lại một bước: “…” Cô cũng không làm gì mà?
Mấy người đứng đó, bầu không khí lúng túng một lúc lâu, cuối cùng, Cơ Vọng mới chậm rãi mở miệng: “Tô, Tô quán chủ, thật sự xin lỗi…”
Tô Cẩm nghĩ một chút, thành thật bày tỏ: “… Không cần nói xin lỗi, ông nội anh đã đưa thù lao cho tôi rồi.”
“Không, chuyện này không giống nhau!” Cơ Vọng chăm chú phản bác: “Ông nội tôi là trả tiền thù lao cô cứu tôi một mạng, nhưng chuyện tôi làm cô bị thương, vẫn chưa xong, việc này là lỗi của tôi, là tôi bị Hiên Viên Lê lừa…”
Cơ Vọng thành thật xin lỗi.
Cuối cùng Tô Cẩm nhịn không được khẽ chỉ vào đại trận bị hủy: “Không phải anh tới tìm tôi đòi bồi thường sao?”
Nghe xong lời này, Cơ Vọng lập tức có tinh thần: “Tô quán chủ yên tâm, chuyện đại trận, Cơ gia chúng tôi sẽ không tìm cô làm phiền!”
Anh ta nói xong, còn cẩn thận lẩm bẩm một câu.
“Tôi cũng là bởi vì nghe thấy bọn họ đang thảo luận chuyện đại trận bị hủy, nên mới âm thầm chạy tới.”
Tô Cẩm cho dù là có hiềm nghi lúc trước, là ân nhân cứu mạng của anh ta, cho nên việc này, Cơ gia bọn họ tuyệt đối sẽ không truy cứu.
Cho dù thật sự truy cứu, anh ta cũng có thể gánh vác!
Tô Cẩm thật sự rất muốn gật đầu và vỗ tay, nhưng lương tâm của cô không cho phép cô làm như thế, kẻ ngốc thật sự quá ngốc rồi.
Cô uyển chuyển nhắc nhở Cơ Vọng: “Việc này vẫn phải hỏi ý của ông nội anh một chút mới được.”
Cơ Vọng nghe không hiểu nhắc nhở của cô, lời lẽ hài hùng trả lời cô: “Ông nội tôi hiểu rõ tôi nhất, việc này tôi nói không truy cứu là không truy cứu!”
Anh ta nói xong lại sợ Tô Cẩm không tin, ở ngay tại chỗ liên hệ với người nhà một chút.
Xem xét tình hình trước mắt, Cơ Vọng thật sự rất được sủng ái, chỉ dăm ba câu, ông nội anh ta đã gật đầu, chỉ nói chuyện này tự mình đến tu sửa đại trận hoặc là bố trận lại một lần nữa, chuyện đại trận bị hủy, Cơ gia cũng không truy cứu.
Tô Cẩm quay đầu nhìn về phía Hiên Viên Minh vẫn chưa rời đi.
Hiên Viên Minh đắng chát khẽ cười: “Nếu như thế, Tô quán chủ có thể yên tâm rồi.”
“Còn một gia tộc chưa xuất hiện phải không?” Tô Cẩm hỏi lại.
“Vị Phương đạo trưởng kia nếu ở cùng mọi người, Tư Không gia đại khái cũng sẽ không truy cứu việc này.” Hiên Viên Minh nói xong, lập tức xoay người rời đi.
Ông cụ nhà mình và Cơ gia cũng không tìm Tô Cẩm tính sổ, huống chi là Tư Không gia?
Kịch vui này làm nền lâu như vậy, đúng là lấy giỏ trúc mà múc nước dã tràng xe cát biển đông!
Hiên Viên Minh thở dài liên tục.
Có điều chuyện này cũng gián tiếp nói rõ Tô Cẩm quả thực rất có năng lực, nói không chừng mấy ngày nữa, Huyền Môn thế gia cũng sẽ long trời lở đất theo.
Mắt thấy Hiên Viên Minh càng chạy càng xa, bên cạnh ba người Tô Cẩm chỉ còn lại một mình Cơ Vọng.
Sở Lâm tò mò tiến tới nói chuyện với Cơ Vọng: “Anh ta đã đi rồi, sao anh còn chưa đi?”
“Lát nữa ông nội tôi sẽ tới bố trận, tôi ở đây đợi ông ấy.” Cơ Vọng không chút nghĩ ngợi trả lời, cũng thuận tiện nói lại đại tình hình một lần.
“Trận pháp ở nơi này là phải định thời gian duy trì, những năm này đều là do ông nội tôi duy trì, cho nên hiện tại trận pháp xảy ra vấn đề, ông ấy chắc chắn phải tới nhìn tình hình cụ thể một chút.”
“Hóa ra là như vậy.” Tô Cẩm nghĩ một chút, nói theo: “Vậy tôi cũng ở đây chờ một chút, nếu như người của Cơ gia tới, nói không chừng tôi có thể giúp cùng nhau bố trận, cũng coi như là đền bù cho việc tôi làm ảnh hưởng tới trận pháp.”
Tô Cẩm thái độ chân thành.
Ngược lại là khiến cho Cơ Vọng rất xấu hổ.
“Tô quán chủ, cô thật sự là người rất tốt.” Anh ta vẫn cho là Tô Cẩm giống như Hiên Viên Lê nói không từ thủ đoạn, không phải người tốt.
Cho tới bây giờ anh ta mới ý thức được, Hiên Viên Lê vẫn luôn lừa gạt anh ta.
Tô quán chủ rõ ràng là người rất tốt, cho dù dưới tình huống anh ta thiết lập trận pháp tuyệt mệnh, Tô quán chủ vẫn lựa chọn cứu anh ta.
Anh ta đã sai đến thật sự vô cùng không hợp thói thường.
Trên mặt Cơ Vọng nhiều hơn mấy phần cười khổ.
Thấy dáng vẻ anh ta như thế, sau khi Tô Cẩm thở dài, lại nhắc nhở vài câu.
“Anh mềm lòng, dễ bị lừa, mọi thứ vẫn nên suy nghĩ cẩn thận mới tốt, động não nhiều hơn một chút.”
“Giống như hiện tại, ở đây không có ai lạ, nếu chúng tôi muốn ra tay với anh, anh nói xem anh có cơ hội chạy trốn không?” Tô Cẩm cố ý thấp giọng.
Lúc này đã khiến cho Cơ Vọng bị dọa lui về sau một bước.
Nhưng rất nhanh anh ta đã kịp phản ứng, anh ta rất chắc chắn bày tỏ: “Sẽ không, Tô quán chủ là người tốt, cho nên sẽ không ra tay với tôi.”
Tô Cẩm bất đắc dĩ vô cùng, kẻ ngốc xem ra chưa bị đánh, thì cũng không cảm nhận được những cảm xúc của thế gian, ngây thơ lại dễ lừa gạt…
Lúc này.
Sở Lâm và Nguyên Cảnh liếc nhau một cái, hai người rất ăn ý để mắt tới Cơ Vọng.
“Cơ thiếu gia, có chuyện muốn hỏi anh một chút.” Sở Lâm vô cùng bình tĩnh nhìn anh ta: “Nếu như chuyện tôi hỏi có điều gì không tiện nói, anh cũng đừng khó xử, chọn một vài điểm có thể nói cho chúng tôi biết là được.”
Có mấy lời, Sở Lâm lựa chọn mở lời trước, không phải vậy thì khó tránh khỏi cho người ta cảm thấy anh ta đang lừa kẻ ngốc.
Cơ Vọng gật đầu: “Tôi biết rồi, anh nói trước đi anh muốn biết chuyện gì.”
“Tư Không thế gia từng có một vị tiểu thư, không biết Cơ thiếu gia có biết tình hình của bà ấy không.” Sở Lâm nói xong cũng lấy điện thoại di động ra, cho Cơ Vọng xem ảnh chụp, đó là bức ảnh trong tay Phương Tri Hạc.
Do đó, ảnh đã chụp qua mấy lần, cũng không phải rất rõ ràng.
Nhưng Cơ Vọng vẫn liếc một chút đã nhận ra được.
“Đây đúng là tiểu thư của Tư Không thế gia, nhưng, bà ấy đã qua đời rất nhiều năm rồi, bà ấy cùng thế hệ với cha tôi.”
Cơ Vọng vừa nói vừa cẩn thận nhớ lại.
“Chuyện của Tư Không thế gia, tôi cũng không biết nhiều, dù sao tôi cũng không phải người của Tư Không gia.”
“Sở dĩ tôi liếc một chút đã nhận ra bà ấy, đó là bởi vì ba đại thế gia có quan hệ không tệ, mỗi một thế hệ đều sẽ chụp lại bức ảnh làm lưu niệm.
Khi còn bé tôi từng thấy bà ấy trên ảnh, bởi vì khi đó, những người trong bức ảnh về cơ bản tôi đều đã từng gặp, chỉ có bà ấy, cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy.
Về sau tôi mới biết, bà ấy đã qua đời.
Tư Không gia tuyên bố với bên ngoài là bệnh chết, nhưng xem xét từ thái độ của người trong nhà, cái chết của bà ấy, rất có vấn đề.
Tôi có thể chắc chắn, không phải bệnh chết!
Có một lần, trong lúc vô tình tôi lục được trong đám đồ cũ một bức ảnh chụp bà ấy một mình, sau khi bị cha tôi nhìn thấy, cha tôi đã xé nát nó thành từng mảnh trước mặt tôi. Cũng không cho tôi nhắc đến chuyện liên quan đến bà ấy ở trong nhà.”