Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới
Chương 606
Ba người trong trận vừa nhìn thấy Tô Cẩm quay lại, sắc mặt mỗi người mỗi kiểu, có người vui có người ưu sầu.
Sư phụ về rồi! Thật sự quá tốt rồi!
Ồ, sư phụ quay về rồi à, lại phải để sư phụ cứu họ, trái tim nhỏ có hơi đau nhói!
Không ai trong số họ muốn trở thành người kéo chân sau, nhưng họ thật sự không hiểu trận pháp…
Ánh mắt Nguyên Cảnh ảm đạm, anh quyết định rồi, tiếp theo anh sẽ đi học trận pháp, anh cảm thấy anh có thể có chút xíu thiên phú trong mảng trận pháp.
Vừa nãy anh thử nghiên cứu trận pháp vây hãm họ rồi, dường như đã mò được chút manh mối.
Tô Cẩm phá trận, thấy sắc mặt của họ không tốt lắm, dịu giọng giải thích tình huống lần này.
“Lần này là Hiên Viên Lê giở trò, cô ta đã hóa thành lệ quỷ, lại lừa phỉnh một thiếu gia Cơ gia bày trận giúp đỡ.”
Tô Cẩm nói vắn tắt tình hình một lượt, dù sao khoảng thời gian tiếp theo, có lẽ có thể an tĩnh một lúc, dù sao thì Hiên Viên Lê đã bị sét đánh cho hồn phi phách tán, đại khái Thiên Uyên sẽ không ngu tới mức tính kế họ vào lúc này.
Ngược lại là Sở Lâm, rất nhanh liền phản ứng lại.
“Thiếu gia Cơ gia gì đó đâu? Trận pháp vây hãm chúng tôi cũng là do anh ta làm?”
Tô Cẩm gật đầu: “Đúng.” Cô lại tiện tay chỉ về hướng phía sau: “Thiếu gia Cơ gia được tôi mang về rồi.”
Không đợi Tô Cẩm nói xong, Sở Lâm bừng bừng khí thế xông tới.
“Này, sao anh…” Sở Lâm vừa muốn đá một cái, nhưng lại thu hồi lại: “Sao vậy, trông có hơi thảm?”
Anh ta mơ hồ quay đầu nhìn sư phụ nhà mình, dè dặt hỏi: “Sư phụ? Đây là do người làm?”
Tô Cẩm lắc đầu: “Tôi chỉ xách anh ta về, sau đó ném xuống đất.”
“Anh ta bị Hiên Viên Lê đánh lén, sau đó lại khí cấp công tâm, hôn mê rồi. Anh ta nằm ở chỗ đó không có bóng người gì, tiện tay mang về.” Tô Cẩm không quá để ý nói.
Đợi người này tỉnh lại là có thể để anh ta đi.
“Nhưng anh ta và Hiên Viên Lê là cùng một giuộc, hay là chúng ta nhân lúc anh ta hôn mê, đưa anh ta tới gặp Hiên Viên Lê luôn cho rồi.” Sở Lâm đi một vòng quanh Cơ Vọng, nghiêm túc nói.
Tô Cẩm cười: “Không tới mức đó, anh ta là bị Hiên Viên Lê gạt…”
“Nhưng loại ngốc nghếch giống như anh ta, dễ làm hỏng chuyện, vẫn nên tránh xa anh ta ra thì tốt hơn, đừng dính dáng quá sâu.” Tô Cẩm không yên tâm lại nhắc nhở vài câu.
Tuy cô xách người về, nhưng không có nghĩa cô tha thứ cho Cơ Vọng.
Cô dẫn anh ta về, chỉ là bởi vì Cơ Vọng tội không đáng chết mà thôi.
Sở Lâm và Phương Tri Hạc đều hiểu ý của sư phụ nhà mình, tuy người này bị gạt, nhưng không thay đổi được sự thật anh ta thiết kế sát trận hại sư phụ.
Sư phụ am hiểu trận pháp, cho nên mới có thể an toàn phá giải cái gọi là trận pháp Tuyệt Mệnh đó.
Nhưng nếu sư phụ không hiểu trận pháp, há không phải sẽ bỏ mạng ở đó sao?
Nghĩ như vậy, cái chân đã thu về của Sở Lâm lại không chút lưu tình đá tới: “Thu ít tiền lãi không thể tính là quá đáng nhỉ?”
Anh ta lẩm bẩm một câu, sau đó nhìn Tô Cẩm.
“Tôi đánh thức anh ta, sau đó ném anh ta ở đây, để anh ta tự về?” Sở Lâm vừa nói xong liền bị Nguyên Cảnh bác bỏ.
“Không được.” Nguyên Cảnh bác bỏ dứt khoát, anh trầm giọng nói: “A Cẩm nói rồi, anh ta là thiếu gia của Cơ gia, giao anh ta cho người của Cơ gia.”
Sở Lâm và Tô Cẩm đồng loạt giơ ngón tay cái với Nguyên Cảnh: “Anh nói có lý!”
Ngay cả Phương Tri Hạc vẫn luôn im lặng cũng phụ họa gật đầu, bày tỏ đề nghị của Nguyên Cảnh quả thực rất hay.
Có được quyết định của ba người, Nguyên Cảnh vừa định khom người xách người lên liền nghe thấy Tô Cẩm nói: “Đợi một chút, tôi đột nhiên nghĩ tới một chuyện.”
“Cái gì?” Nguyên Cảnh ngạc nhiên hỏi cô.
Tô Cẩm thành thật nói ra suy nghĩ của mình: “Tiếp theo chúng ta còn một đoạn hành trình, mang anh ta theo dường như không tiện lắm, tôi cảm thấy vẫn nên trực tiếp đánh thức anh ta thì hơn, có lẽ anh ta có cách liên lạc với người của Cơ gia, tới lúc đó, Cơ gia dẫn anh ta về, mà chúng ta cũng có thể “dựa hơi tìm đường”.”
Cô nhướng mày làm ra một thế tay, ánh mắt ba người còn lại sáng lên: “!”
Quả nhiên, sư phụ mới là người thông minh nhất!
Nếu người của Cơ gia xuất hiện, họ có thể trực tiếp theo người của Cơ gia tìm tới lối vào của thế gia Huyền Môn!
Nghĩ như vậy, Sở Lâm ôn hòa cúi người vỗ vào mặt của Cơ Vọng.
“Cơ thiếu gia? Cơ thiếu gia tỉnh dậy…” Sở Lâm gọi xong lại phun ngụm nước lạnh lên mặt của anh ta.
Phương thức gọi người quen thuộc này…thực sự một lời khó nói hết.
Nhưng không thể không nói, phương thức gọi người này dường như rất có hiệu quả?
Cơ Vọng thật sự dần tỉnh lại, anh ta ngơ ngác vươn tay sờ nước trên mặt mình.
Ngay sau đó, Sở Lâm rất biết quan sát lấy khăn giấy lau mặt giúp Cơ Vọng: “Cơ thiếu gia, anh cảm thấy bây giờ như thế nào?”
Nét mặt Cơ Vọng bi thương: “Tôi…” Anh ta vừa mở miệng liền bắt đầu không nhịn được ho, bộ dạng này, nhìn một cái liền biết không ổn lắm.
Sở Lâm chân thành lại lo lắng lên tiếng: “Cơ thiếu gia, tôi và sư phụ tôi chuyến này đều không mang theo thuốc trị thương gì, tình hình bây giờ của anh rất bất ổn, anh có cách liên lạc với người của các anh không, tốt nhất bảo họ tới đón anh.”
Cơ Vọng ho xong liền yếu ớt ngã xuống đó, cố gắng mò mẫm dây chuyền trên cổ.
Trên dây chuyền đính một viên ngọc rất đẹp, anh ta ra sức kéo một cái, không thể kéo ngọc xuống, còn suýt chút khiến mình bị thương.
Sở Lâm ở một bên nhìn đến cạn lời, anh ta nói: “Anh nói tôi biết nên làm thế nào, anh yên tâm, chúng tôi sẽ giao anh cho Cơ gia, đương nhiên rồi, chúng tôi cũng sẽ lấy thù lao tương ứng.”
Cơ Vọng gật đầu, anh ta nhẹ giọng nói: “Máu của tôi, lau lên khối ngọc này.”
Lời vừa dứt, Cơ Vọng lại ngất đi.
Sở Lâm chậc một tiếng: “Chẳng trách bị Hiên Viên Lê gạt xoay mòng mòng, quả thực không có lòng phòng bị gì cả…”
Anh ta nói xong liền kéo ngọc trên cổ Cơ Vọng xuống, sau đó lại cắt rách ngón tay của Cơ Vọng, trước khi máu tươi chạm tới khối ngọc đó, Sở Lâm lại cẩn thận nhìn sư phụ nhà mình một cái.
Tô Cẩm nhìn ngọc xong, xác thực không có vấn đề, mới để Sở Lâm tiếp tục làm.
“Trên khối ngọc này có một trận pháp cỡ nhỏ, đoán chừng là thứ giữ mạng cuối cùng của anh ta.”
Nhưng khi đó, Cơ Vọng không dùng khối ngọc này liên lạc với người của Cơ gia, chắc anh ta sẽ không cảm thấy Hiên Viên Lê không nỡ lấy mạng của anh ta đó chứ?
Tô Cẩm hít vào một hơi, không nhịn được lẩm bẩm: “Ngốc quá đi.”
Kiểu người ngốc nghếch này, không có khả năng phán đoán riêng, sau này còn sẽ xảy ra chuyện lớn…
Sở Lâm vừa quệt máu tươi trên đầu ngón tay Cơ Vọng lên ngọc, khối ngọc đó liền sáng lên một cái, tựa như có ánh sáng lóe qua.
Ngay sau đó chính là tiếng lo lắng sốt sắng.
“Cơ Vọng! Rốt cuộc cháu ở đâu? Đừng quá thân thiết với lệ quỷ đó, cô ta sẽ hại cháu, sẽ hủy danh tiếng của cháu! Hiên Viên gia đã…”
Lời nói bỗng dưng im bặt.
Giọng nói của đối phương bỗng nhiên lạnh xuống: “Ai?”
Sở Lâm và Tô Cẩm nhìn nhau, Tô Cẩm hơi nuối tiếc, ài, cô còn muốn nghe thử Hiên Viên gia đã làm gì, kết quả nói được một nửa, không nói nữa?