Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 594



Hứa Đoan đứng đó, có chút khổ sở: “Thật xin lỗi, Tô quán chủ.”
Lúc bọn họ dẫn theo bà chủ định rời đi, Tề Oánh bỗng nhiên đi tới, nói là muốn nói với bà chủ mấy câu.
Bọn họ đều không phòng bị gì, mà lại buông lỏng cảnh giác.
Dù sao chuyện bà chủ đã làm, thật sự là điên rồ, cho nên cho dù người bị có ra tay, bọn họ cũng dự định coi như không biết.
Từ đầu đến cuối, bọn họ chỉ đề phòng một mình bà chủ.
Kết quả chưa từng nghĩ tới, Tề Oánh trực tiếp một đao đưa đối phương xuống Địa ngục.
Nhưng vậy vẫn chưa hết, còn không kịp chờ bọn họ phản ứng, Tề Oánh cũng bắt đầu nôn ra máu…
Rồi sau đó, sự việc đã biến thành như này.
“Cô ấy uống kịch độc, chúng tôi căn bản không kịp tới cứu cô ấy.” Hứa Đoan nhỏ giọng giải thích.
Bà chủ vốn dĩ là khó thoát khỏi cái chết, nhưng Tề Oánh, lại bởi vậy mà đi theo, Hứa Đoan lại một lần nữa xin lỗi.
Nếu như lúc ấy anh ta nhanh trí một chút…
Lúc này, Phương Tri Hạc chậm rãi đi đến trước mặt Tô Cẩm bịch một tiếng quỳ xuống.
“Xin lỗi sư phụ, nếu như tôi nhạy cảm một chút, phát hiện ra trong lời nói của cô ấy vấn đề, sự việc căn bản sẽ không biến thành như vậy.”
Tô Cẩm giơ tay kéo anh ta: “Đứng lên đi, đối với Tề Oánh mà nói, có lẽ cũng là một sự giải thoát.”
“Hơn nữa con người sau khi chết, còn có vong hồn.”
Cô nói xong cũng dùng linh lực thử thăm dò tìm một chút.
Quả nhiên, ở gần khách sạn tìm được tung tích của hai vong hồn.
Một là Tề Oánh, hai là bà chủ.
Vào lúc này, Tô Cẩm đương nhiên phải giúp đỡ, ngộ nhỡ bà chủ chạy mất, muốn làm cô hồn dã quỷ, trốn tránh thẩm phán của Địa phủ, vậy chẳng phải là lợi cho bà ta sao?
Tô Cẩm đưa tay vung ra một lá bùa.
Cùng lúc đó, Tề Oánh đang chạy đuổi theo bà chủ, đột nhiên cảm giác mình bị một luồng sức mạnh khống chế.
Cô ấy còn chưa kịp lo lắng, chỉ thấy bà chủ trước mặt cũng ngừng chạy trốn, nhìn dáng vẻ giống như là đang giãy dụa.
Ngay sau đó, hai bọn nó đồng thời bị luồng sức mạnh to lớn kia kéo trở về.
Khi hai chúng nó xuất hiện ở khách sạn, Tô Cẩm mỉm cười với bà chủ: “Bà chạy nhanh như vậy làm cái gì?”
Bà chủ cảm thấy không ổn rồi.
Nó không phải đã chết rồi sao? Làm sao còn bị Tô Cẩm bắt trở lại rồi hả?
Tề Oánh kinh ngạc gọi một tiếng: “Cô Tô? Cô có thể nhìn thấy chúng ta?”
Chuyện này có một chút khó xử, sau khi cô ấy chết, không nghĩ tới lại gặp vong hồn của bà chủ, thế là, hai con quỷ đối đầu, một con chạy, một con đuổi.
Tô Cẩm im lặng liếc nhìn cô ấy một cái, Sở Lâm đi theo trả lời: “Chúng tôi đều có thể nhìn thấy cô.”
Tề Oánh lấy lại tinh thần, có chút xấu hổ: “Xin lỗi, quên mất mọi người là đạo sĩ.” Cho nên đạo sĩ nhìn thấy quỷ, hình như cũng rất bình thường.
Bà chủ giơ tay muốn tấn công Tô Cẩm.
Lúc này, Sở Lâm nhắm ngay cơ hội, trực tiếp quăng ra một roi.
Lực đạo này, thiếu chút khiến cho bà chủ hồn phi phách tán.
Bà chủ: “… ?”
Nó nằm rạp trên mặt đất tốn sức mở miệng: “Tôi cũng đã đền mạng rồi, mấy người còn muốn như thế nào nữa?”
Tô Cẩm lạnh lùng nhìn nó liếc một cái: “Bà sẽ không phải cho rằng bà chết rồi, sự việc sẽ kết thúc đấy chứ?”
“Chẳng lẽ không phải như vậy sao? Người chết như đèn tắt, tất cả đã tan thành mây khói rồi!” Bà chủ hung tợn nói.
“Nếu thật sự là như vậy, chẳng phải là quá hời cho đám người xấu các người rồi hả? Tôi nói cho bà biết, sau khi xuống địa ngục, nhớ kỹ cảm nhận một chút sự vui vẻ của mười tám tầng địa ngục đi.” Sở Lâm sâu xa nói ra, giọng nói cố ý âm u hơn mấy phần.
Bà chủ bị doạ run rẩy, cực kỳ sợ hãi.

Tô Cẩm ôn hòa nhìn sang Tề Oánh: “Sau này nó sẽ xuống mười tám tầng Địa Ngục, trải nghiệm nỗi khổ của địa ngục, cho dù có trở thành vong hồn, những chuyện quá khứ cũng sẽ không có gì thay đổi.”
Nghe thấy Tô Cẩm nói như vậy, Tề Oánh an tâm rồi.
Ngay sau đó, Tề Oánh có chút ngượng ngùng cúi đầu, đại khái không nghĩ tới đã thành quỷ lại vẫn gặp được bọn họ.
“Mọi người vất vả cứu tôi, tôi lại dễ dàng buông bỏ tính mạng của mình… Thật có lỗi.”
Phương Tri Hạc nhếch môi, nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi, nếu như tôi ý thức sớm một chút…”
Tề Oánh sững sờ, cô ấy áy náy khẽ cười: “Người nên nói xin lỗi chính là tôi, anh không cần vì vậy mà áy náy.” Dù cho vị đạo trưởng này có nghe thấy tâm tư của cô ấy, cô ấy cũng sẽ còn nghĩ ra những cách khác.
Đây là một kết cục chết.
Từ lúc cô ấy nhìn thấy bộ xương kia, thế cục này đã khó giải rồi.
Tề Oánh lần nữa trịnh trọng nói lời xin lỗi mấy người Tô Cẩm.
Có thể nhìn ra được, Tề Oánh thực chất là một cô gái lạc quan lại dịu dàng.
Tô Cẩm lắc đầu: “Không có gì phải xin lỗi, tôi sẽ đưa các cô đến Địa phủ.”
Sau đó, Tô Cẩm nhìn bà chủ, lạnh giọng nói: “Yên tâm, cân nhắc tới địa phủ có nhiều việc, tôi sẽ hỗ trợ để bà báo danh xuống mười tám tầng địa ngục sớm một chút.”
Nói xong lời này, Tô Cẩm tiễn bà ta xuống Địa phủ.
Sau đó, Tô Cẩm ôn nhu nhìn Tề Oánh.
Ngay sau đó, cô đưa tay đụng một cái vào mi tâm Tề Oánh: “Kiếp sau nguyện cho cô không còn tai kiếp.” Cô chỉ có thể đưa ra lời chúc phúc như này.
Tề Oánh nhìn sang Tô Cẩm, thản nhiên cười, trong nháy mắt một người một quỷ đối mặt, có mấy lời mặc dù không nói ra, nhưng không có nghĩa là Tề Oánh không biết.
Cô ấy và anh ấy khả năng không có kiếp sau rồi…

Sau khi tiễn bà chủ và Tề Oánh đi, Tô Cẩm trầm thấp thở dài một tiếng.
Trong giây lát, cô nhìn về phía Hứa Đoan: “Bà chủ chết rồi, anh đuổi theo đội trước nhanh một chút. Không cần thiết phải chia làm hai đội nữa.”
Hứa Đoan hình như là có rất nhiều lời muốn nói, nhưng đến sau cùng, anh ta chỉ nhẹ giọng nói: “Tô quán chủ, tôi muốn tự tay mai táng người.”
Tô Cẩm ôn nhu khẽ vỗ vai anh ta.
“Đừng áp lực, một chuyến này của chúng ta, luôn luôn phải nhìn hết những cung bậc cảm xúc của nhân gian.”
Người trẻ tuổi vẫn nên học hỏi thêm nhiều kinh nghiệm.
Chuyện an táng Tề Oánh, Hứa Đoan lo liệu.
Tô Cẩm nhắc nhở một câu: “Chôn cô ấy cùng với bộ hài cốt kia đi.”
“Được.” Hứa Đoan đồng ý.
Lúc còn sống không thể ở bên nhau, sau khi chết hài cốt mai táng cùng một chỗ.
Đối với Tô Cẩm mà nói, chuyện của trấn Nguyệt Vân coi như đã kết thúc, cô trực tiếp thúc giục hai đồ đệ và Nguyên Cảnh nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời đi, sợ ba người này không có cách nào thoát khỏi chuyện của trấn Nguyệt Vân.
Bốn người nói lời tạm biệt với Hứa Đoan, tiếp theo lại xuất phát theo phương hướng của bản đồ.
Lần này, bốn người không còn sung sướng như trước đó, dường như mỗi người đều có tâm sự nặng nề.
Trong đó, cảm xúc của Phương Tri Hạc và Sở Lâm bị ảnh hưởng nghiêm trọng nhất.
Tô Cẩm thở dài khuyên hai tên đồ đệ của mình: “Những chuyện như bi thương này, là nhất thời, hơn nữa chúng ta còn phải tiếp tục tiến lên.”
Thấy hai người vẫn như cũ không có phản ứng gì quá lớn, Tô Cẩm lại nói: “Chúng sinh, đều có các loại đau khổ, những thứ chúng ta nhìn thấy, còn chỉ là một góc của núi băng.”
Nếu như mỗi gặp phải một chuyện, lại đắm chìm trong bi thương không cách nào tiêu tan, vậy sau này phải làm sao?
Sau này đoạn đường còn dài mà!
Cũng may hai đồ đệ đều có thể hiểu rõ ý Tô Cẩm.
“Sư phụ yên tâm, chúng tôi chỉ đau lòng vài phút, chẳng mấy chốc sẽ tỉnh lại.” Hai đồ đệ cùng nhau bày tỏ thái độ.
Một lát sau.
Sở Lâm ô một tiếng ôm lấy Tô Cẩm: “Sư phụ, về sau tôi cũng phải giống như người, cứu khổ cứu nạn!”
Nhị Đồ Đệ cũng phụ hoạ theo.
Đáy mắt Tô Cẩm tràn đầy vui mừng: “Vi sư coi trọng các anh.”
Về phần Nguyên Cảnh, Nguyên Cảnh đang khổ sở lái xe, rất đau lòng!

 
Chương trước Chương tiếp
Loading...