Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 591



Tô Cẩm nhìn thấy rất nhiều người đều cúi đầu, cô thở dài một tiếng, đi về phía trước một bước.
“Trên tay của tôi có một phần bảng danh sách những người ở bên ngoài, đợi lát nữa tôi sẽ dán ở bên ngoài khách sạn, nếu như bản thân là người ở trên thị trấn, nhưng cũng có chỗ nghi ngờ về cuộc sống của mình, cũng có thể tới tìm tôi.
Tôi ở lại trấn Nguyệt Vân một ngày, chỉ cần tới tìm tôi trong thời gian này, tôi đều sẽ giúp mọi người.
Nhưng nếu như qua thời gian này, có khả năng mọi người sẽ không tìm được tôi nữa.
Nhớ kỹ, mọi người chỉ có thời gian một ngày để cân nhắc, quá hạn thì không đợi.”
Tô Cẩm lại nhấn mạnh thêm một lần, sau đó dán bảng danh sách trên tay lên trên tường.
Sau đó cô và Nguyên Cảnh cùng đi vào khách sạn, Nguyên Cảnh có mấy phần kinh ngạc, anh thấp giọng hỏi: “A Cẩm, vì sao quá hạn không đợi?”
Tô Cẩm ồ lên một tiếng, hơi kinh ngạc.
“Lần này thế mà anh không đoán được?”
Nguyên Cảnh có chút xấu hổ, lần này quả thực không bắt kịp mạch suy nghĩ của A Cẩm.
Mặc dù nói tiếp theo bọn họ còn có việc phải làm, nhưng sau một khoảng thời gian, lúc bọn họ từ Huyền Môn thế gia trở về, cũng có cơ hội đi ngang qua trấn Nguyệt Vân.
Tô Cẩm đứng tại chỗ, trầm giọng trả lời câu hỏi của anh: “Bởi vì nếu như bọn họ lựa chọn tiếp tục trải qua cuộc sống yên bình, vậy thì nên tiếp tục yên bình lại, quá hạn không đợi sẽ không cho bọn họ cơ hội, cũng tránh cho sau này bọn họ lại thỉnh thoảng nghĩ đến tôi.”
Nguyên Cảnh bừng tỉnh đại ngộ.
“A Cẩm suy nghĩ thấu đáo, lần này phí tâm tư rồi.”
Quả thực, A Cẩm cho sự lựa chọn, không thể thích hợp hơn.
Hoặc là dứt khoát quả quyết khôi phục sự tỉnh táo, hoặc là cứ như vậy sống đến hết đời…
Cũng không thể cứ ở giữa dao động không ngừng, như vậy đối với ai cũng không tốt.
Hai người ở trong khách sạn đợi không bao lâu, Sở Lâm đã khiêng thuổng sắt trở về, trên mặt anh ta dính không ít bùn đất, cả người có chút chật vật.
“Sư phụ.” Anh ta u oán gọi một tiếng: “Có phải người đã đoán ra từ sớm hay không?”
Tô Cẩm nhìn bộ dạng của anh ta, bất đắc dĩ đưa cho anh ta mấy tờ khăn giấy: “Lau mặt đi.”
Sở Lâm nhận khăn giấy, vô cùng đau lòng lên án: “Tôi đào liên tiếp mấy cái hố, kết quả bên trong đều là xác cổ trùng! Mấy cái hố kia, rõ ràng là dùng để xử lý đồ bỏ đi…”
Tô Cẩm làm bộ không nhìn ra sự lên án của anh ta, chậm rãi nói lại tình hình sau đó.
Bọn họ sẽ còn ở trấn Nguyệt Vân nghỉ ngơi một ngày, ngoại trừ hỗ trợ xua đuổi cổ trùng, còn có một việc phải làm.
Vừa nghe đến tiếp theo còn có chuyện lớn, Sở Lâm lập tức lên tinh thần!

Một tiếng sau, Sở Lâm bỏ những bộ hài cốt kia vào cùng một chỗ, sắp xếp riêng biệt.
Anh ta cầm thuổng sắt, lau mồ hôi trên trán.
Anh ta cảm thấy sau này anh ta có cơ hội trở thành người đào hố chuyên nghiệp.
Tô Cẩm đi đến trước mặt Sở Lâm, vẻ mặt nặng nề: “Chuyện chúng ta có thể làm, chính là giúp bọn họ báo thù, để người xấu nhận được sự trừng phạt vốn có, đồng thời, để bọn họ được an nghỉ, rời xa chỗ trước đó.”
Sở Lâm khẽ gật đầu, sư phụ nói không sai!
Chỉ là đào hố có chút mệt.
Anh ta nâng thuổng sắt lên, đếm những cái hố đã được đào ra: “Một, hai, ba, bốn, năm… Sư phụ, tôi tiếp tục đào.”
Nguyên Cảnh đi theo sau Tô Cẩm, nhìn một chút tình hình trước mắt, cũng đi theo cầm cái xẻng sắt đào hố.
Chỉ có điều, lần đầu tiên đào hố, rất không quen tay.
Thấy vậy, Sở Lâm tiến tới chia sẻ kinh nghiệm đào hố với anh.
Nguyên Cảnh vốn dĩ muốn từ chối, nhưng anh thấy Sở Lâm đào hố, quả thực rất không tệ…
Ừm, anh phải nghiên cứu kỹ xảo tỉ mỉ một chút.

Lúc Sở Lâm và Nguyên Cảnh phối hợp đào hố coi như không tệ, Tô Cẩm nhìn hình ảnh hài hòa này, chỉ cảm thấy có chút dở khóc dở cười.
Sau đó, cô đi đến phía trước những bộ hài cốt đó, đi vòng qua một vòng.
Linh lực nhàn nhạt tuôn ra, ánh sao lấp lánh rơi vào trên những bộ hài cốt đó.
Những người này vong hồn đã mất, nhưng phía trên hài cốt này, có lẽ có thể lưu lại mấy phần chấp niệm, nếu như có thể bắt được, có lẽ còn có thể hỗ trợ hoàn thành một chút tâm nguyện của bọn họ.
Mấy phút sau, Tô Cẩm đột nhiên sửng sốt một chút.
Cô đi đến trước một bộ hài cốt trong đó, tâm trạng nặng nề mà phức tạp.
Cô đứng đó, rất lâu không nhúc nhích, cảm xúc ở đáy mắt ảm đạm không rõ, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Không bao lâu, Nguyên Cảnh phát hiện ra sự bất thường của Tô Cẩm.
Anh liếc mắt ra hiệu với Sở Lâm một cái, Sở Lâm cũng nhìn sang, sau đó lại thấy biểu cảm kỳ lạ của sư phụ mình.
Hai người liếc nhau, nhanh chóng đi tới: “Sư phụ?”
“A Cẩm, lại xảy ra chuyện gì sao?” Nguyên Cảnh nóng vội hỏi.
Tô Cẩm chậm rãi ngẩng đầu, sắc mặt trở nên có chút một lời khó nói hết, thì ra có người, thật sự không còn có cơ hội gặp mặt rồi…
Trong giây lát, cô đưa tay chỉ vào cỗ hài cốt kia, lời nói ra rất uyển chuyển: “Anh ta, có liên quan đến người phụ nữ bị hạ cổ hai lần kia.”
Vừa dứt lời, đáy mắt Tô Cẩm xẹt qua một chút bi thương.
Sở Lâm và Nguyên Cảnh sửng sốt chớp mắt một cái, rất nhanh đã kịp phản ứng ra được ý tứ trong câu nói kia của Tô Cẩm.
“Đây là người yêu của cô ấy?” Sở Lâm khiếp sợ không thôi, thuổng sắt trong tay cũng không thể cầm chắc được nữa, ầm một tiếng rơi xuống mặt đất.
Trong lúc nhất thời, ba người đều trầm mặc không nói gì, ngay cả ngọn gió nhẹ nhàng thổi qua cũng lộ ra sự đau thương.
Rất lâu sau đó, Nguyên Cảnh mới thấp giọng nói: “Có cần nói cho cô ấy không?”
Liên tiếp bị đả kích, có thể sẽ không chịu nổi?
Sở Lâm có chút luống cuống: “Nhưng người mà cô ấy thích không phải ở bên ngoài sao? Làm sao lại xuất hiện ở trấn Nguyệt Vân…”
Giọng nói của anh ta dần dần thu nhỏ lại, hình như anh ta đã hiểu rồi.
Chàng trai đợi đã lâu, cũng không thể đợi được cô gái đến tìm anh ấy, thế là, anh ấy lẻ loi một mình đi tới quê hương của cô ấy, kết quả… Lại gặp phải bà chủ phát rồ.
Những thăng trầm trong đó đã không còn dám nghĩ sâu nữa.
Tình yêu của hai người này, thật sự là quá ngược rồi…
Sở Lâm cúi thấp đầu, không hề lên tiếng.
Ba người cũng không biết việc này nên mở miệng như thế nào, nhưng việc này, cũng không có khả năng không nói cho cô ấy.
Ngay lúc bọn họ đang ủ dột, cô gái kia đột nhiên đi về phía bọn họ, Tô Cẩm là người đầu tiên chú ý đến động tĩnh.
Cô ngẩng đầu nhìn người trước mắt.
Đối phương đang cười với Tô Cẩm: “Vừa rồi nghe nói mọi người ở đây đào hố, nên muốn tới xem một chút, có chỗ nào cần tôi hỗ trợ hay không…”
Vừa dứt lời, cô ấy đã chú ý tới sắc mặt mấy người Tô Cẩm không đúng lắm.
“Xin chào, tôi tên Tề Oánh.” Cô ấy cũng coi như là người rất lạc quan, cho dù sau khi biết được chân tướng, cũng không hối hận.
Mà giờ khắc này, Tô Cẩm đối mặt với cô ấy, đột nhiên không có cách nào lên tiếng.
Cho dù cô đã nhìn thấy hết mọi loại cảm xúc khác nhau ở trên thế gian, nhưng con người chung quy vẫn sẽ có Thất Tình Lục Dục.
Tô Cẩm trầm mặc cúi đầu nhìn lấy bộ hài cốt kia.
Nụ cười trên mặt Tề Oánh dần dần thu lại, cô ấy cúi đầu nhìn mấy bộ hài cốt này, đúng là liếc một chút đã nhận ra được.
Nhắc tới cũng kỳ quái, rõ ràng đều là xương trắng không khác nhau mấy.
Nhưng cô ấy cũng không biết vì sao, lúc cô ấy nhìn thấy bộ xương này, trái tim không nhịn được mà đau thương khổ sở.
Chương trước Chương tiếp
Loading...