Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 560



Tiết đạo trưởng nhìn đối phương đưa thuốc tới, không chút do dự từ chối.
“Tôi và Hiên Viên gia cũng không có giao tình gì, sao có thể không biết ngại mà nhận thuốc tốt như thế chứ?”
Vẻ mặt Hiên Viên Minh cứng lại, sau đó quay đầu lại nhìn Tam Thanh quán chủ: “Quán chủ, ông không cần xử lý chuyện khác sao?”
Tam Thanh quán chủ lập tức hiểu gật đầu: “Đúng vậy, quả thực tôi còn có việc phải xử lý, không quấy rầy hai người nữa.”
Ông ấy nói xong quay người rời đi, trong chớp mắt xoay người này, ông ấy cho Tiết Tử Sân một ánh mắt, hi vọng người nào đó có thể khống chế cảm xúc một chút, đừng đắc tội quá với vị thiếu gia này.
Tiết Tử Sân cũng trả lại một ánh mắt, ra hiệu cho sư huynh yên tâm.
Ông ta không phải loại người tùy tiện tìm đường chết!
Rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Hiên Viên Minh ngồi ở một bên, sắc mặt anh ta ôn hòa nhìn sang Tiết đạo trưởng: “Không biết lần trước tặng ông lá bùa Thiên Lôi kia, ông có hài lòng không?”
Anh ta vừa nói vừa lấy ra hai lá bùa Thiên Lôi, tiện tay đưa cho Tiết đạo trưởng.
Tiết đạo trưởng giơ tay nhận lấy, không phải ông ta ham, ông ta chỉ là tò mò muốn nhìn lá bùa Thiên Lôi này một chút.
Nhìn thoáng qua, Tiết đạo trưởng trở tay nhét lại lá bùa Thiên Lôi vào trong ngực Hiên Viên Minh.
Hiên Viên Minh kinh ngạc chớp mắt một cái, rồi rất nhanh đã bình thường trở lại: “Xem ra hai lá bùa này đã không lọt nổi vào mắt xanh của Tiết đạo trưởng nữa.”
Anh ta vô ý thức cho là Tiết đạo trưởng muốn nâng giá.
“Tiết đạo trưởng không cần phải lo lắng, Hiên Viên gia chúng tôi chính là thế gia Huyền Môn, đặc biệt là lấy bùa làm chủ, hai lá bùa Thiên Lôi này, ở Hiên Viên gia chúng tôi, còn chưa tính là phẩm chất tốt nhất.”
Anh ta dụ dỗ từng bước nói: “Nếu như sau này chúng ta trở thành người trên cùng một chiến tuyến, thứ như lá bùa mặc dù không nói được là lấy mãi không hết, thì cũng sẽ không thiếu.”
Điều kiện này, căn bản khiến cho không ai có thể từ chối.
Mấy ngày nay, Hiên Viên Minh đã có chút hiểu biết về đạo môn ở Kinh Thành, anh ta biết rõ trong số những nhân thủ này căn bản không có nhiều bùa có phẩm chất tốt.
Nhất là bùa Thiên Lôi, một bùa khó cầu! Nhưng cái này ở Hiên Viên gia bọn họ, cũng rất phổ biến!
Cho nên anh ta hứa hẹn chuyện này, có sức nặng vô cùng.
Tiết đạo trưởng thay đổi sắc mặt, ông ta phối hợp hỏi một câu: “Vậy cậu muốn tôi giúp cậu làm cái gì? Điều kiện kinh người như vậy, cũng phải nỗ lực trả cái giá tương ứng chứ?”
Ông ta chỉ là nhìn thì không đáng tin cậy, chứ ông ta không phải người ngu.
Điều kiện ưu việt như thế, phía sau chắc chắn có chuyện gì đó không đứng đắn!
Đáy mắt Hiên Viên Minh hiện lên một vệt đã tính kế hoạch: “Tôi rất bội phục vị Tô quán chủ kia, muốn hiểu rõ hơn một chút, còn muốn làm bạn với mấy vị đạo trưởng của Huyền Thanh quán.”
Vừa dứt lời, sắc mặt Tiết đạo trưởng đã chìm xuống dưới.
Ông ta đưa tay ném ra một lá bùa, trực tiếp nện vào trên người Hiên Viên Minh.
Tiết đạo trưởng âm thầm suy nghĩ, cũng may bản lĩnh giấu đồ của chính mình tương đối cao, trước đó Tô quán chủ tặng cho hai lá bùa, ông ta đều cẩn thận giấu thật kỹ, cho nên cho dù Hứa Lăng Sơn đã khống chế thân thể của ông ta, cũng không thể phát hiện ra được lá bùa ông ta đã giấu trước đó.
Cũng may lá bùa đều còn ở đây, không phải vậy ông ta đau lòng hơn chết!
Hiên Viên Minh không hề phòng bị gì, nhưng tính cảnh giác của anh ta rất cao, gần như là trong vô thức đã lách mình né tránh, ngay sau đó là một tiếng sấm vang lên, không hề có điềm báo trước bổ xuống người anh ta.
Hiên Viên Minh cũng choáng váng!
Anh ta không nghĩ tới, mới vừa rồi còn đang nói chuyện rất tốt, Tiết đạo trưởng này đột nhiên trở mặt?
Cho dù anh ta dùng lá bùa khiêng một chút, vẫn không thể tránh khỏi bị thương, anh ta có chút kinh ngạc nhìn lá bùa Thiên Lôi kia, so với lá bùa trong tay mình thì phẩm chất càng tốt hơn!

Trong lúc nhất thời, vẻ mặt Hiên Viên Minh ảm đạm không rõ.
Dường như đang suy tư Tiết đạo trưởng từ đâu mà có được lá bùa lợi hại như vậy…
Tiết đạo trưởng từ trên giường nhảy dựng lên, khí thế hung hăng chỉ vào Hiên Viên Minh mắng to: “Chỉ dựa vào cậu? Chỉ dựa vào cậu còn muốn lợi dụng tôi để tiếp cận Tô quán chủ? Tôi nhổ vào!”
Tên nhãi này, xem ra cũng không phải là thứ gì tốt.
Vô duyên vô cớ nói nhảm nhiều như vậy, nói tới nói lui, vẫn là muốn lợi dụng ông ta để tiếp cận Tô quán chủ, hơn nữa nếu như chỉ là đơn thuần bội phục Tô Cẩm, Hiên Viên Minh làm sao có thể tặng cho ông ta phần quà to lớn như vậy?
Hiên Viên Minh im lặng nhìn đối phương, lúc này anh ta cũng có chút bối rối.
Anh ta quan sát tỉ mỉ Tiết Tử Sân, rõ ràng lúc trước gặp nhau, anh ta còn có thể cảm giác được rõ ràng khí tức của đồng loại, nhưng giờ phút này, trên mặt Tiết Tử Sân này, đúng là cái gì cũng không nhìn ra.
Theo lý thuyết, anh ta không có khả năng nhìn lầm người.
Trừ phi…
Anh ta nghi ngờ lên tiếng: “Ông không phải Tiết đạo trưởng? Tiết đạo trưởng trước đó tôi gặp đi đâu rồi?”
Vốn dĩ đang giận dữ, Tiết đạo trưởng nghe xong lời này, ngay lập tức xù lông lên tại chỗ: “Tôi mới là Tiết đạo trưởng! Tôi chính là Tiết đạo trưởng nguyên bản! Kẻ đồi bại cậu gặp kia, đã sớm tan thành mây khói rồi!”
“Cậu thế mà lại hợp ý với một kẻ xấu xa? Chuyện này rất khó không khiến người ta phỏng đoán sâu xa!”
Tiết đạo trưởng vừa mới mở miệng, chính là phát ra một luồng sức mạnh, cứ vậy khiến cho Hiên Viên Minh hoài nghi nhân sinh.
Hiên Viên Minh: “… ?” Cho nên, bản thân mình là bị lừa sao?
Tiết đạo trưởng hiện tại với người trước đó, thật sự là cách biệt quá lớn!
Hiên Viên Minh khẽ cắn môi, mặc dù không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng phản ứng của đối phương thực sự là không thể nào tiếp tục nói chuyện tiếp, anh ta quay đầu muốn đi, nhưng Tiết đạo trưởng lại gọi một tiếng: “Chờ một chút!”
Tiết đạo trưởng xoay người nhặt thuốc mà Hiên Viên Minh cầm tới, ông ta không chút do dự ném sang: “Cầm đồ của cậu đi đi!”
Hiên Viên Minh nhìn thuốc bị ném trở lại, anh ta giơ tay huỷ thuốc thành mảnh vụn!
Lúc anh ta quay người rời đi, toàn thân đều là ý lạnh.
Chờ đến lúc Tam Thanh quán chủ chạy tới, trong viện tử của Tiết đạo trưởng đã trở thành một mớ bừa bộn.
Vốn dĩ chỉ là ngoài sân xảy ra chút vấn đề, hiện tại ngay cả căn phòng ở cũng có một cái lỗ to, buổi tối nằm trong phòng, ngẩng đầu là có thể ngắm sao thưởng thức màn đêm.
Không đợi ông ấy mở miệng, Tiết đạo trưởng đã cướp lời trước.
“Sư huynh, tôi nói cho anh biết, chuyện lần này, anh nhất định phải khen tôi!”
Tam Thanh quán chủ: “… Cậu còn muốn bảo tôi khen cậu?” Có câu nói rất hay, ba ngày không đánh là nhảy lên đầu dỡ ngói, ngói nhà của Tam Thanh quán này, thật đúng là bị hủy đi không ít, ông ấy chính là đã đối xử với ai đó quá hiền lành!
Tiết đạo trưởng vội vàng nói tiếp: “Hiên Viên Minh kia muốn lợi dụng tôi để tiếp cận Tô quán chủ và đồ đệ của cô ấy, rõ ràng trong lòng anh ta mang ý xấu!”
“Cậu nói lại cẩn thận một lần.” Tam Thanh quán chủ ý thức được việc này quan trọng, lập tức thu lại những lời mắng chửi.
Sau khi hai người thảo luận một phen, ông ấy rất cảm khái: “Haizz, sớm biết vậy lúc anh ta đi, tôi nên bảo người cản lại, đè lấy đánh một trận mới được!”
Tiết đạo trưởng: “… Không nghĩ tới, sư huynh anh cũng rất ngang tàng.”
Tam Thanh quán chủ không thèm để ý ông ta chế nhạo: “Được rồi, mau báo việc này với Tô quán chủ một chút.”
Cũng để chuẩn bị cho tốt.
Tiết đạo trưởng thở dài: “Tô quán chủ đang bế quan, chỉ có thể nói trước với mấy người Sở đạo trưởng.”
Hai người không dám chậm trễ thời gian, vội vàng nói lại một lượt chuyện của Hiên Viên Minh với mấy người Sở Lâm: “Đợi Tô quán chủ bế quan xong, mấy người nhất định phải nói với cô ấy một câu, tâm tư của Hiên Viên Minh kia quá sâu!”
“Được, cảm ơn Tiết đạo trưởng đã nhắc nhở.” Sở Lâm nghiêm túc trả lời, khắp khuôn mặt là sự trịnh trọng.
Anh ta và Phương Tri Hạc, còn có Nguyên Cảnh liếc nhau, sau đó ba người đồng thời có chung một kết luận: Hiên Viên Minh quả nhiên không phải thứ gì tốt!
Chương trước Chương tiếp
Loading...