Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 551



Tô Cẩm dẫn Phương Tri Hạc quay lại xe.
Hai người đột nhiên biến mất, lại đột nhiên xuất hiện, may mà Nguyên Cảnh và Sở Lâm đã sớm quen rồi, họ bình tĩnh nói chuyện với hai người mới quay lại.
“Sư phụ, có phải người không thương tôi nữa rồi không? Có phải người và nhị sư đệ có bí mật giấu tôi không?”
Lời tới bên miệng của Nguyên Cảnh toàn bị hai câu hỏi của Sở Lâm chặn lại hết.
Thế là anh yên tĩnh không lên tiếng nữa, bởi vì Sở Lâm thực sự quá biết hỏi, hỏi ra hết cái anh muốn hỏi rồi.
Trong tình huống như vậy, đương nhiên anh không cần nói gì thêm.
Tô Cẩm nhìn nét mặt của Sở Lâm, lại nhìn Nguyên Cảnh, cô hơi bất lực: “Thực ra cũng không phải giấu các anh…bởi vì sự việc trước đó hệ trọng.”
Đương nhiên, cô cũng không ngờ đại đồ đệ nhà cô cũng có pháp khí thượng đẳng nhanh như thế.
Thấy sắp tới Tam Thanh quán, Tô Cẩm nói ngắn gọn, chọn một số trọng điểm trong chuyện của Thất Tinh Kiếm nói ra.
Sau khi cô nói xong, hai người Sở Lâm và Nguyên Cảnh đồng thời uất ức.
“Sư phụ…chuyện lớn như vậy người lại giấu tôi!” Sở Lâm buồn muốn chết, trái tim như vỡ vụn.
Bảo sao sau vụ Quỷ Cốc Sơn đó, khi sư phụ bị thương, nhị sư đệ cứ kỳ kỳ…nhưng khi đó anh ta cũng không để tâm, một lòng lo lắng cho vết thương của sư phụ.
Không ngờ không ngờ, sư phụ đã sớm tặng Thất Tinh Kiếm cho Phương Tri Hạc rồi!
Sở Lâm đau lòng muốn chết…
Nguyên Cảnh thì rất phức tạp: “Thì ra đã trải qua nhiều như thế, A Cẩm vẫn cảm thấy tôi không đáng tin, nhưng A Cẩm băn khoăn như vậy cũng là bình thường, tôi hiểu mà, nói tới cuối cùng, tôi cũng không phải người của Huyền Thanh quán…”
Anh cúi đầu xuống, có hơi lạc lõng.
Tô Cẩm nhất thời trầm mặc không nói gì.
“…” Phản ứng của hai người này, cô thực sự không ngờ tới.
Nhìn bộ dạng bi thương buồn bã của hai người, A Cẩm luôn cảm thấy mình giống như một gã tra nam lừa gạt tình cảm của họ vậy.
Tô Cẩm chột dạ kéo gấu áo của hai người: “Khi đó tôi bị thương nghiêm trọng như thế, lỡ như chuyện Thất Tinh Kiếm tuồng ra, há không phải sẽ dẫn tới rất nhiều kẻ thèm thuồng?”
“Hơn nữa khi đó Thất Tinh Kiếm chỉ là một thanh kiếm mẻ, ai có được thanh kiếm mẻ còn phải hứng khởi chia sẻ chứ!” Tô Cẩm nói rất hùng hồn.
Đúng, không sai, chính là như vậy! Tô Cẩm rất nhanh thuyết phục chính mình!
Sở Lâm và Nguyên Cảnh lần lượt nhìn cô.
Trong giây lát, Nguyên Cảnh lên tiếng trước: “Thực ra, chúng tôi chỉ là sợ cô một mình gánh vác hết mọi chuyện trên vai thôi.”
Ý tốt của A Cẩm, lý nào họ không hiểu?
Nhưng A Cẩm một mình gánh vác những chuyện này, cũng sẽ rất mệt…
Bỏ đi, nói tới nói lui vẫn là do họ không đủ mạnh, nếu họ đủ mạnh, họ sẽ có thể đương đầu một mình. A Cẩm cũng không cần lo lắng băn khoăn nhiều như vậy.
Nguyên Cảnh và Sở Lâm rất nhanh liền hiểu rõ vấn đề này.
“Sư phụ, rồi sẽ có một ngày, tôi sẽ đứng phía trước người bảo vệ người!” Sở Lâm nói một cách chắc nịch, anh ta buồn thật, nhưng anh ta càng hận mình không đủ mạnh hơn.
Nguyên Cảnh cũng lặng lẽ hứa với lòng.
“…” Tô Cẩm nhìn sự phát triển này, có hơi mơ hồ không biết làm sao.
A?
Sao lại đột nhiên đổi cảnh rồi?
Nhưng, không sao, chỉ cần họ không nhắc tới chuyện này nữa là được.
Vừa hay đoàn người bọn họ cũng tới Tam Thanh quán, mấy người quen đường quen lối đi vào, sau khi đi vào cửa, Tô Cẩm khựng bước, cô nhìn ba người còn lại, sau đó bất lực thở dài.
“Ài, hình như chúng ta quên mất Hiên Viên Minh rồi.”
“Đúng vậy, chúng ta nên đợi một chút.”
Nói như vậy, mấy người họ quay đầu lại nhìn Hiên Viên Minh rớt lại phía sau.
Hiên Viên Minh ôn hòa nói cảm ơn, phía sau anh ta còn có mấy người, lần lượt bưng hộp gấm, có lẽ đây chính là quà bồi thường dùng để xin lỗi.
Tô Cẩm ra hiệu Sở Lâm dẫn đường cho Hiên Viên Minh.
Mà cô thì dẫn Phương Tri Hạc đi tìm Tam Thanh quán chủ trước.
Chuyện này phải nói với mấy người bị hại đó trước, còn có tha thứ hay không, đó là chuyện riêng của họ.

Ánh mắt Hiên Viên Minh thi thoảng dừng trên người Nguyên Cảnh, anh ta ôn tồn bắt chuyện: “Vị tiên sinh này, cũng là người của Huyền Thanh quán sao?”
Nguyên Cảnh lắc đầu: “Tạm thời chưa phải.”
Còn sau này có phải hay không, bản thân anh cũng không biết.
Hiên Viên Minh nhíu mày, tỏ vẻ kinh ngạc: “Tôi thấy tiên sinh có quan hệ rất tốt với sư đồ Tô quán chủ mà? Tôi còn tưởng…”
Nguyên Cảnh mặt không cảm xúc cắt ngang lời của anh ta: “Quan hệ khách hàng mà thôi.”
Muốn moi tin từ miệng anh? Không có cửa!
Hiên Viên Minh không thể gặt hái được gì từ chỗ Nguyên Cảnh, lại đặt ánh mắt lên người Sở Lâm, mới đầu anh ta chọn Nguyên Cảnh là cảm thấy đối phương không phải người của Huyền Thanh quán, có lẽ dễ moi tin hơn một chút.
Nhưng bây giờ xem ra, người có quan hệ thân thiết với Tô Cẩm đoán chừng đều không đơn giản.
Hiên Viên Minh còn chưa lên tiếng, Sở Lâm liền nói: “Tôi không cần bí tịch roi pháp.”
Hiên Viên Minh: “…”
Những người này đúng là ai cũng khó chơi…căn bản không cho anh ta cơ hội moi tin, đừng nói moi tin, ngay cả nói chuyện họ còn không thèm nói với anh ta…nếu anh ta có thể moi ra được tin tức gì hữu dụng, đó mới là có quỷ!

Tô Cẩm gặp Tam Thanh quán chủ, không đợi ông ấy mở lời, cô đã giành nói trước chuyện Hiên Viên Minh tới xin lỗi người bị hại.
Tam Thanh quán chủ rất bất ngờ: “?”
“Hiên Viên gia tới xin lỗi?” Ông ấy nghi hoặc một lúc, sau đó lo lắng: “Chắc không phải là tới gây sự chứ?”
“Không tới mức đó, dù sao cũng là thế gia Huyền Môn, vẫn còn chút mặt mũi, họ sai trước, nào dám ra tay với người bị hại? Chỉ mong sao người bị hại tha thứ cho họ kìa!” Tô Cẩm rất thẳng thắn.
Nói xong lời này, cô giả vờ kinh ngạc ngẩng đầu: “Ể? Tiết đạo trưởng cũng tới rồi?”
Tiết đạo trưởng lập tức lộ ra một nụ cười ôn hòa: “Nghe nói Tô quán chủ tới Tam Thanh quán, tôi liền vội vàng chạy tới!”
“Tiết đạo trưởng sức khỏe thế nào rồi? Gân mạch không có hậu di chứng gì chứ? Khi đó tôi đi hơi vội, có cần tôi kiểm tra giúp ông lần nữa không? Dù sao thì gân mạch là chuyện lớn! Không thể qua loa!”
Tô Cẩm trịnh trọng nói, không khác gì bình thường, dường như không hề hoài nghi Tiết đạo trưởng chút nào.
Tiết đạo trưởng không từ chối, trên mặt hiện lên một tia cảm kích: “Vậy thì vất vả cho Tô quán chủ rồi.”
Đồng thời, Tô Cẩm thúc giục Tam Thanh quán chủ: “Ông mau đi mời mấy người bị hại đó ra đi, đợi lát nữa cùng gặp Hiên Viên Minh luôn.”
“Được.” Tam Thanh quán chủ đáp lời, vội vàng đi gọi người.
Hiên Viên gia tới xin lỗi, đây không phải chuyện nhỏ.
Tô Cẩm nhìn Tiết đạo trưởng, giơ tay tràn ra một sợi linh lực, chậm rãi chui vào trong thân thể của ông ấy.
Linh Lực ngao du một lượt trong gân mạch trong thân thể ông ấy, Tô Cẩm không thăm dò chỗ khác, tựa như chỉ đơn thuần là lo lắng vấn đề gân mạch của ông ấy thôi.
Trong giây lát, Tô Cẩm thu tay lại, tươi cười: “Khôi phục rất tốt.”
Tiết đạo trưởng thở phào: “Vậy thì tốt, lần này may nhờ có Tô quán chủ…”
Tô Cẩm cười đáp lời, đáy mắt hiện ra một tia sâu xa khó lường, đặc biệt là ánh mắt của cô, giống như đang nhìn một người khác xuyên qua Tiết đạo trưởng, nhưng ánh mắt này chỉ xuất hiện trong tích tắc.
Không ai có thể nắm bắt được sự biến hóa này…

 
Chương trước Chương tiếp
Loading...