Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới
Chương 547
Tiết đạo trưởng có gì đó không ổn 2
Tam Thanh quán chủ thấy ông ta không biết điều, tiếp tục nhắc nhở: “Ồ, dạo này sức khỏe cậu không được tốt, có việc gì thì phải nói ra, cậu nói ra rồi, lại van cầu tôi, nói không chừng tôi sẽ đồng ý đấy!”
Trên mặt ông ta viết đầy mấy chữ mau tới xin bùa tôi đi.
Cậu cầu xin tôi, tôi sẽ nể tình cậu thảm như vậy mà cho cậu một lá bùa.
Tuy nhiên, Tiết đạo trưởng sửng sốt không hiểu Tam Thanh quán chủ có ý gì: “Anh? Anh sao vậy?”
Vẻ mặt Tam Thanh quán chủ xụ xuống nói: “… Giả ngu cũng vô ích!”
Tiết đạo trưởng cười nói: “Sư huynh có ý định nhường chức quán chủ cho em sao?”
Tam Thanh quán chủ sửng sốt một chút, vẻ mặt có chút đờ đẫn: “?” Vị trí quán chủ? Hoá ra người sư đệ này của ông ta còn muốn lấy vị trí quán chủ nữa à?
”Muốn làm quán chủ? Vậy thì chờ tôi chết đã rồi nói sau.” Tam Thanh quán chủ ngạo nghễ hừ một tiếng, xoay người rời đi.
Rồi lại cảm thấy nghi ngờ hơn một chút.
Chẳng lẽ lần này Tiết Tử Sân bị thương nặng, tính cách cũng bị ảnh hưởng?
Ngay sau đó, ông ta nghe thấy Tiết Tử Sân ở phía sau nói: “Đùa với sư huynh đấy! Tô quán chủ cho sư huynh rất nhiều lá bùa, sư huynh cũng phải nên biểu thị một chút mới phải!”
Nghe xong những lời này, mọi nghi ngờ trong lòng Tam Thanh quán chủ đều tan biến.
Thế mới đúng chứ!
Ông ta biết ngay mà, Tiết Tử Sân không có khả năng không xin bùa của ông ta, hoá ra là đang ở chỗ này đợi sẵn, chờ ông ta chủ động cho!
Thật sự quá tâm cơ!
Tam Thanh quán chủ lấy từ ra hai lá bùa, Tiết đạo trưởng nhìn chằm chằm vào lá bùa trong tay ông ta.
Mắt thấy lá bùa sắp được đặt vào tay Tiết đạo trưởng, Tam Thanh quán chủ đột nhiên lấy lại một lá bùa: “Quên đi, vẫn nên cho cậu một lá bùa thôi thì tốt hơn. Dù sao lá bùa này rất trân quý!”
Tiết đạo trưởng cầm lấy lá bùa, cẩn thận nâng trong lòng bàn tay, mắt lại lưu luyến không rời nhìn lá bùa khác trong tay Tam Thanh quán chủ.
”Vậy em về phòng nghỉ ngơi trước đây.” Tiết đạo trưởng thản nhiên nói, sau đó thành thật trở về phòng.
Vốn dĩ chuyện này sẽ kết thúc ở đây, nhưng khi Tam Thanh quán chủ nhìn bóng dáng Tiết đạo trưởng rời đi, ông ta luôn cảm thấy có gì đó không đúng!
Trong tay ông ta còn lại một lá bùa, vốn định đưa cho Tiết Tử Sân hai lá bùa.
Nhưng lúc này, ông ta không khỏi ngơ ngác nhìn lá bùa còn lại trong tay, theo như các tình huống trước đó, chắc chắn Tiết Tử Sân sẽ không vui nếu ông ta đột nhiên nuốt lời, và ông ta thậm chí còn chuẩn bị để Tiết Tử Sân hùng hùng hổ hổ cướp một lá bùa còn lại trong tay ông ta.
Nhưng bây giờ, Tiết Tử Sân lại rất bình tĩnh chấp nhận ông ta đổi ý đột ngột như vậy…
Chẳng lẽ sau khi gân mạch bị huỷ, tâm tính của sư đệ đã trở nên ổn trọng hơn sao?
Tam Thanh quán chủ suy nghĩ vài giây, sau đó ra vẻ không để ý đi vòng quanh sân một lúc mới thản nhiên rời đi.
Mà Tiết đạo trưởng đã về phòng, giờ phút này lại cẩn thận quan sát Tam Thanh quán chủ rời đi qua khe cửa sổ.
…
Ngay khi Tam Thanh quán chủ về phòng, ông ta vội vàng liên lạc với Tô Cẩm.
Đáng thương cho Tô Cẩm, vừa nằm xuống chưa được nửa tiếng lại phải bò dậy.
Nhưng có một số chuyện ông ta cũng không thể nói rõ được, dù sao ông ta chỉ cảm thấy Tiết Tử Sân kỳ kỳ quái quái, dáng vẻ không đúng lắm.
Ông ta nói suy nghĩ của mình cho Tô Cẩm: “Ôi, có lẽ là do tôi lo lắng quá. Tô quán chủ, xin lỗi lại quấy rầy cô…”
Tô Cẩm lại cảm thấy nghi ngờ của Tam Thanh quán chủ không phải là không có lý.
Suy cho cùng, chung sống nhiều năm, không ai hiểu rõ Tiết đạo trưởng hơn ông ta.
Cô thấp giọng nhắc nhở: “Nếu ông ấy có thể nhận lấy lá bùa như bình thường, vậy nói rõ không phải là bị nhiễm âm khí.
Ngày mai tôi sẽ đi một chuyến đến Tam Thanh quán, nếu như bây giờ tôi đi gặp ông ấy thì quá rõ ràng, nếu lỡ như thật sự có vấn đề thì rất dễ rút dây động rừng. Trước tiên ông cứ án binh bất động, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.”
”Được.” Tam Thanh quán chủ thở dài: “Vừa vặn để tôi quan sát lại.”