Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 498



Sư phụ chỉ mệt thôi 2
Đến khi bọn họ về tới nhà nghỉ thì đã là buổi chiều.
Xe vừa dừng lại bên ngoài, Diêu Khanh đã loạng choạng chạy ra.
Cô ấy vừa nhìn thấy Phương Tri Hạc liền vội vàng nắm lấy cánh tay của anh ta hỏi: “A Cẩm thế nào rồi?”
Phương Tri Hạc hít sâu một hơi, nghĩ tới lời sư phụ dặn dò, nghiêm túc nói: “Sư phụ không có chuyện gì cả, chỉ là cô ấy tiêu hao quá nhiều linh lực, cần nghỉ ngơi.”
Nói xong, được Sở Lâm giúp đỡ, lại cõng sư phụ trên lưng.
Sở Lâm dẫn Phương Tri Hạc lên lầu.
Lục Chi Ninh suy nghĩ một chút rồi chủ động trấn an Diêu Khanh: “Diêu tiểu thư, Tô quán chủ sẽ không sao đâu.”
Nói xong, anh ta lại ngượng ngùng nhắc nhở: “Nếu Tô quán chủ tỉnh dậy mà thấy cô như thế này thì cô ấy sẽ đau lòng lắm.”
Thời gian bọn họ rời đi là khoảng bốn tiếng, thế mà Diêu Khanh đã trở nên vô cùng hốc hác, hai mắt khóc đến sưng vù, trông rất tiều tụy.
Diêu Khanh cúi đầu thấp giọng đáp: “Cảm ơn Tiểu Lục tổng, tôi biết rồi.”
“Tôi đi sắp xếp chuyện tiếp theo với đạo diễn.” Lục Chi Ninh bình tĩnh nói, dù sao ở đây cũng có đoàn làm phim. Mà người trong đoàn làm phim cũng chưa chắc đã trấn định được.
Phương Tri Hạc bước vào phòng, cẩn thận đặt Tô Cẩm lên giường.
Sư huynh sư đệ hai người cùng nhìn sư phụ, trong lòng lo lắng không thôi.
Lúc này Phương Tri Hạc ở phòng bên cạnh cũng chậm rãi bước ra, cậu núp ở cửa, cẩn thận quan sát tình hình trong phòng.
Nhìn thấy sư phụ đang nằm trên giường, cậu sững sờ, bước chân không khống chế được bước tới mấy bước, ngập ngừng đưa tay chạm vào đầu ngón tay Tô Cẩm.
Sau đó, bàn tay nhanh chóng rút về.
Phương Tri Hàn sững sờ tại chỗ: “Lạnh, lạnh…”
Phương Tri Hạc cúi đầu nhìn cậu, đặt tay lên đầu: “Sư phụ chỉ mệt thôi, cần nghỉ ngơi, đừng có nghĩ lung tung.”
“Vậy sao tay của sư phụ lại lạnh thế?” Hai mắt Phương Tri Hàn lập tức đỏ bừng.
Mặc dù sư huynh và Diêu Khanh không hề nói gì với cậu, nhưng cậu nhìn thấy chị Diêu Khanh đứng đó khóc rất lâu.
Phương Tri Hạc suy nghĩ một chút, kéo tay Phương Tri Hàn tới cảm nhận hơi thở của sư phụ.
“Có cảm thấy gì không?” Anh ta hỏi.
Phương Tri Hàn gật đầu: “Em có thấy, hơi thở rất nóng…”
“Ngoan nào, em đi tìm Diêu tiểu thư, trông chừng cô ấy, đừng để cô ấy khóc nữa.” Giọng nói Phương Tri Hạc ôn hòa, lúc này tìm việc gì đó cho Phương Tri Hàn là tốt nhất.
Phương Tri Hàn do dự vài giây rồi quay người bước ra ngoài.
Phương Tri Hạc liếc nhìn theo bóng lưng cậu rồi ánh mắt rơi vào Tô Cẩm.
“Tôi sẽ ở lại đây trông chừng sư phụ.” Phương Tri Hạc nói.
Sở Lâm cũng có ý nghĩ giống như anh ta: “Tôi cũng phải ở đây trông chừng sư phụ.”
Đến khi sư phụ mở mắt ra, nhìn thấy hai người bọn họ trước tiên, đến lúc đó nhất định sư phụ sẽ rất vui vẻ.
Hai người trông chừng một lúc, đột nhiên Sở Lâm hỏi: “Đúng rồi, có cần phải mời bác sĩ tới khám thử không?”
Phương Tri Hạc trầm ngâm một lúc: “Cái này để tôi suy nghĩ chút đã.”
Tổn thương mà sư phụ gặp phải không phải là tổn thương bình thường, cho dù có chữa trị thì có lẽ cũng chỉ có tu vi cao thâm mới có thể chữa được.
Bác sĩ bình thường…
Phương Tri Hạc luôn cảm thấy không ổn.
Nhưng mà, nếu như sư phụ có vết thương bên ngoài thì sao?
Phương Tri Hạc có chút do dự, lúc này, Sở Lâm nhìn qua cửa sổ rồi ồ lên một tiếng.
“Hình như là Nguyên Cảnh và Tam Thanh quán chủ đến.”
Nghe vậy, Phương Tri Hạc ngẩng đầu nhìn sang, quả thật nhìn thấy Nguyên Cảnh đang vội vàng chạy tới và Tam Thanh quán đang theo ở phía sau.

Tự hào về con 1
Chưa đầy một phút, Lục Chi Ninh đã đưa Nguyên Cảnh và Tam Thanh quán chủ tới.
Không ai nói một lời, vừa thấy Tô Cẩm nằm trên giường, Tam Thanh quán chủ vội vàng bước tới bắt mạch cho cô.
Nguyên Cảnh đứng trước giường, vẻ mặt nặng nề.
Sau khi xử lý xong chuyện của Nguyên gia, anh liên lạc với Sở Lâm, muốn hỏi thăm tình hình gần đây của A Cẩm.
Không ngờ anh không liên lạc được với ai cả, dù là Sở Lâm, Tô Cẩm hay là Phương Tri Hạc, cuối cùng anh chỉ có thể cố gắng liên lạc với Phương Tri Hàn.
Phương Tri Hàn không rõ tình hình cụ thể.
Nguyên Cảnh chỉ có thể suy ra một kết quả qua vài từ – tức là trong chuyến đi Cốc Sơn này, A Cẩm có thể đã gặp phải điều gì đó.
Vì vậy, anh vội vàng kéo Tam Thanh quán chủ tới đây.
Về phần có thể giúp được hay không thì anh không biết, nhưng suy cho cùng Tam Thanh quán chủ lớn tuổi hơn, có kinh nghiệm thì sẽ hữu dụng hơn anh.
Tam Thanh quán chủ bắt mạch xong, cả người cảm thấy không ổn.
Ông ta nhìn Tô Cẩm, thở dài một hơi rồi ngước nhìn Phương Tri Hạc và Sở Lâm: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Tình huống của Tô quán chủ thật sự không tốt lắm…”
Không chỉ linh khí bị hao tổn nặng nề mà ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng bị thương tổn rất nghiêm trọng.
Nếu đổi thành người có tu vi thấp hơn một chút, e rằng đã đi gặp Diêm Vương gia từ lâu rồi.
Câu nói này khiến Phương Tri Hạc sợ đến mức suýt ngất đi.
“Ông nói cái gì?” Sở Lâm run giọng hỏi.
Trong lúc nhất thời, sắc mặt mọi người trong phòng đều khó coi, không khí cũng trở nên vô cùng căng thẳng.
Tam Thanh quán chủ há miệng, lời đã đến khóe miệng nhưng không thể thốt ra, ông ta do dự một lúc rồi lại đưa mắt nhìn Tô quán chủ.
“Có lẽ là tôi đoán sai rồi…” Ông ta yếu ớt nói.
Đây chính là niềm hy vọng của Đạo Môn bọn họ!
Cho dù là ông ta hay là Phất Trần đạo nhân đều rất xem trọng Tô Cẩm, đều cảm thấy chỉ có Tô Cẩm mới có thể thay đổi tình thế hiện tại của Đạo Môn.
Mà bây giờ, Tô Cẩm xảy ra chuyện, ông ta phải làm thế nào đây?
Tam Thanh quán chủ phiền muộn không thôi: “Tôi, tôi sẽ nghĩ cách…”
Thà không nói những lời này thì thôi, vừa nói ra, suýt làm cho Diêu Khanh và Phương Tri Hàn bật khóc. Khó khăn lắm hai người này mới bình tĩnh lại, lại bị lời này làm cho hoảng sợ đến mức không biết phải làm gì.
Đúng lúc bầu không khí hạ xuống điểm đóng băng, một giọng nói bất đắc dĩ vang lên: “Tam Thanh quán chủ, tôi thật sự không nhờ ông xem bệnh cho tôi mà.”
Giọng Tô Cẩm rất nhẹ.
Cô vừa dứt lời, mọi người trong phòng đều ngước mắt nhìn cô, Phương Tri Hàn lợi dụng ưu thế người nhỏ của mình bổ nhào vào bên giường.
“Sư phụ.” Cậu run giọng kêu lên, trong giọng nói còn mang theo vẻ sợ hãi nồng đậm.
Tô Cẩm đưa tay xoa đầu cậu.
Ánh mắt cô nhẹ nhàng quét qua mấy người đang đứng trong phòng, cuối cùng nhìn đôi mắt sưng húp vì khóc của Diêu Khanh, bất đắc dĩ nói: “Tôi đã nói là tôi không sao mà, sao mọi người không tin thế?”
“A Cẩm.”
Diêu Khanh và Nguyên Cảnh đồng thanh gọi.
Khóe môi Tô Cẩm khẽ nhúc nhích, nở nụ cười nói: “Mọi người đều ở đây nên tôi nói lại lần nữa, lúc tôi ra tay bị tiêu hao quá nhiều linh lực, dẫn đến kiệt sức.
Tôi nghỉ ngơi hai ngày thì sẽ ổn thôi.”
Tam Thanh quán chủ suy nghĩ một lúc rồi nói: “Mọi người ở đây đông quá không tốt cho Tô quán chủ nghỉ ngơi, cô ấy cần môi trường yên tĩnh.”
Tô Cẩm gật đầu đồng ý: “Đúng thế, mọi người ở chỗ này làm phiền giấc ngủ của tôi.”
Tô Cẩm nói xong lại nhìn Tam Thanh quán chủ, trong ánh mắt mang mấy phần cảnh cáo, cô nói: “Tam Thanh quán chủ, ông cũng ra ngoài đi, ông xem mạch không đúng.”
Tam Thanh quán chủ: “…”
Ông ta khẽ cắn môi, cuối cùng hầm hừ đi ra.
Làm sao ông ta có thể xem mạch không đúng được chứ?
Nhưng mà Tô quán chủ đã nói như vậy rồi, ông ta còn có thể nói cái gì được nữa?
Chẳng lẽ ông ta còn có thể phản bác sao?

 
Chương trước Chương tiếp
Loading...