Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới
Chương 495
Tứ Tượng Tỏa Hồn Trận 1
Phương Tri Hạc cẩn thận quan sát chữ viết trên vách núi rồi thở dài nói: “Sư phụ, chữ viết trên đó càng ngày càng lộn xộn, hình như là được lưu lại vào thời khắc cuối cùng.”
Tô Cẩm gật đầu: “Đúng vậy, các tiền bối đã lựa chọn chết cùng nhau.” Trên đời này, luôn có những người gánh vác trên vai mình những trách nhiệm.
Không cần đoán cũng biết tình hình chiến đấu năm đó thảm thiết đến cỡ nào.
Mười mấy bộ xương trắng nằm rải rác trong hang động này, nhiều năm như vậy vẫn không được an táng.
Cô đoán: Thứ nhất là vì mấy năm nay không có ai vào hang Quỷ Cốc này, thứ hai là vì những người tham dự vào sự kiện tiêu trừ ác linh này rất có thể đều đã chết hết.
Tô Cẩm liếc nhìn Phương Tri Hạc, nhanh chóng đưa ra quyết định: “Tri Hạc, vi sư giao cho anh một việc rất quan trọng. Anh đi đào hố đi, để các tiền bối được an táng.”
Thân hình Phương Tri Hạc khẽ lung lay, khó nhọc nói: “Được.”
Mặc dù sư phụ không nói rõ nhưng anh ta hiểu ý sư phụ mình.
Bởi vì đại trận kia, những tiền bối này đã phải trả một cái giá cực kỳ thảm thiết. Bây giờ đại trận bị buông lỏng, một lần nữa gia cố đại trận cũng sẽ phải bỏ ra một cái giá không nhỏ…Sư phụ lại một lần nữa bảo vệ anh ta ở sau lưng.
Anh ta cúi đầu, lặng lẽ đi nhặt thi cốt.
Tô Cẩm bước lên trước mấy bước, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Phương Tri Hạc đang nhìn về phía cô rời đi với đôi mắt đỏ hoe.
Cô bất đắc dĩ vẫy tay với anh ta: “Đừng lo lắng, tôi sẽ an toàn quay về mà.”
Cô chỉ đi gia cố đại trận thôi mà.
Phương Tri Hạc lộ ra một nụ cười khổ: “Tôi sẽ đợi sư phụ về.”
Tu vi của anh ta không đủ, đối phó với lệ quỷ còn phải phí sức. Cho dù đi theo cũng không thể giúp được gì nhiều, thậm chí còn có thể gây trở ngại cho sư phụ nữa.
Anh ta sẽ thành thành thật thật, yên lặng đào hố ở chỗ này…
Tô Cẩm cảm nhận được chỗ có âm khí, một đường tiến lên.
Đi không bao lâu, trong hang càng lúc càng tối, trong tay cô lập tức có thêm một lá bùa. Lá bùa giống như viên ngọc dạ minh châu tản ra ánh sáng sáng ngời, chiếu sáng con đường phía trước.
Càng đi sâu hơn, Tô Cẩm mơ hồ phát hiện ra một tia linh khí nhàn nhạt.
Nghĩ đến tia linh khí này chính là những gì cuối cùng mà hang Quỷ Cốc còn lưu lại, Tô Cẩm luôn cảm thấy có chút thổn thức.
Trong truyền thuyết, hang Quỷ Cốc linh khí sung túc, thậm chí có thể tu đạo thành tiên.
Nhưng hôm nay, ngay cả một tia linh khí cũng mỏng manh như sợi chỉ, thậm chí còn rất khó bắt được.
Đúng lúc này, Tô Cẩm nhận thấy phía trước có một tia sáng mờ nhạt.
Cô cất lá bùa đi và bước về phía ánh sáng, chẳng bao lâu cô đã đến nơi có âm khí mạnh nhất.
Cô đứng bên ngoài hang động, chỉ thấy phía dưới là vực sâu vô tận. Dưới vực sâu có thứ gì đó đang va vào vách đá xung quanh. Mà âm khí thì lại liên tục từ dưới đáy tràn lên.
Trận pháp này hẳn là thượng cổ đại trận – Tứ Tượng Toả Hồn Trận.
Đối với trận pháp này, Tô Cẩm có một chút ấn tượng. Có điều, cái giá phải bỏ ra cho trận pháp này cũng không hề nhỏ.
Cô phỏng đoán, bốn vị cao nhân phải cùng hy sinh mạng sống của mình mới có thể ổn định được trận pháp này vững chắc trong nhiều năm như vậy…
Tô Cẩm suy nghĩ một chút, đầu tiên thử đưa linh lực vào một trong các phương vị. Rất hiển nhiên, đại trận không hề có chút biến hoá nào.
Cô không khỏi thở dài, đây thật sự là một phiền phức lớn.
Cũng may cô đã bảo nhị đồ đệ ở lại bên ngoài.
Ngay sau đó, ánh mắt Tô Cẩm trở nên lạnh lùng, cô nhảy lên, vững vàng nhảy lên phía trên vực sâu.
Hai tay nhanh chóng kết ấn, một cỗ linh lực nồng đậm mà uy nghiêm từ trong cơ thể cô tràn ra, cỗ linh lực này nhanh chóng chia thành bốn luồng nhỏ rồi đồng thời bay về bốn phương vị…
Tứ Tượng Tỏa Hồn Trận 2
Trong phút chốc, thiên địa biến sắc.
Vật dưới vực sâu dường như đã nhận ra điều gì đó, tiếng va đập ban đầu dần dần trở nên kịch liệt hơn, như thể nó đang giãy dụa lần cuối.
Cùng lúc đó, Phương Tri Hạc đang đào hố, tay bỗng run lên, xẻng rơi phịch xuống đất.
Anh ta ngơ ngác cúi xuống nhặt xẻng lên, lại không ngờ rằng làm thế nào cũng không cầm xẻng lên được, đôi tay cũng không khống chế được bắt đầu run rẩy.
Vậy những thứ mà anh ta nhìn thấy trong huyễn cảnh kia thật sự chỉ là huyễn cảnh sao?
Có phải huyễn cảnh kia đã cảnh báo trước điều gì không?
Phương Tri Hạc không nhịn được nữa, quay người chạy vào trong hang động. Nhưng vừa chạy được vài bước thì bị một sức mạnh vô hình đánh lui lại.
Sức mạnh kia rất nhẹ nhàng, lúc xẹt qua gương mặt anh ta còn nói nhỏ một câu: “Nghe lời.”
Phương Tri Hạc khẽ cắn môi, nhận ra đây là giọng của sư phụ, lại quay lại, thành thành thật thật đi đào hố, toàn thân lộ ra khủng hoảng vô tận…
Phía trên vực thẳm, Tô Cẩm dần cảm thấy linh lực của mình đang giảm xuống với tốc độ chóng mặt.
Một mình cô chống đỡ bốn phương vị tính ra vẫn có chút khó khăn.
Chỉ sau một giây suy nghĩ, Tô Cẩm liền đưa ra quyết định.
Cô thả một tay ra, cắn ngón tay rồi nhanh chóng vẽ bùa trong hư không. Liên tiếp vẽ bốn tấm bùa, Tô Cẩm mới dừng lại, cổ tay cô khẽ xoay, bốn tấm bùa liền rơi vào bên trên người cô.
Lúc này, vật ở dưới vật sâu đã ngừng va chạm, giống như đang sợ hãi, như thể nó ý thức được mình đã gặp phải một kẻ khó chơi rồi…
Ngay sau đó, bốn tấm bùa đồng thời dẫn tới Thiên Lôi.
Sức mạnh tự nhiên cường đại, lấy khí thế dời non lấp biển đánh về phía Tô Cẩm.
Tô Cẩm mặt không biểu tình tập trung sức mạnh của bốn tia sét lại một chỗ, sức mạnh này xuyên qua cơ thể cô, lại từ cơ thể cô phân tán ra bốn phương vị của trận pháp.
Nếu có người ở đây, nhất định sẽ cảm thấy Tô Cẩm mất trí rồi.
Dùng thân thể của mình làm vật chứa để hấp thu sức mạnh của sấm sét, sau đó lại biến hoá để cho mình sử dụng…
Cách này không phải là tự tìm đường chết sao?
Cho dù là người tu đạo thì cũng chỉ là một thân thể bằng xương bằng thịt, làm sao một thân thể bằng xương bằng thịt lại có thể chịu được sức mạnh sấm sét cường đại như vậy?
Mà lá bùa dẫn sấm sét tới kia vẫn chưa kết thúc.
Tô Cẩm tiếp tục thu nhận Thiên Lôi, lại đem sức mạnh kia phân tán ra bốn phía, lặp đi lặp lại không hề mệt mỏi không biết bao nhiêu lần…
Mà bên ngoài núi Quỷ Cốc, cũng là thiên địa biến sắc.
Ngay cả toàn bộ đoàn làm phim đang tá túc ở nhà nghỉ cách đó năm mươi dặm cũng cảm thấy kh*ng b*.
Chỉ thấy bầu trời quang đãng trong phút chốc trở nên đen kịt, kèm theo tiếng sấm chớp ầm ầm. Gió lớn thổi cây đại thụ ngã trái ngã phải, tựa như có thể gãy bất cứ lúc nào.
Cảnh tượng này khiến lòng người hốt hoảng.
Nhiều người nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ, cũng may bọn họ từ Cốc Sơn chạy về nhà nghỉ, những người ban đầu phàn nàn về quyết định của Lục Chi Ninh lúc này cũng thấy vô cùng may mắn.
Nếu như bọn họ không nghe lời, lúc này vẫn còn ở trên Cốc Sơn thì đã không có chỗ để trú ẩn rồi.
Sở Lâm, Diêu Khanh cùng với Lục Chi Ninh, ba người đứng đó ngơ ngác nhìn lên bầu trời.
Một lúc sau.
Sở Lâm đặt tay lên ngực, nhỏ giọng nói: “Không biết có chuyện gì mà tôi luôn cảm thấy hoảng hốt, động tĩnh lớn như vậy…”
Diêu Khanh cũng phụ hoạ theo: “Tôi, tôi cũng thế…trong lòng cảm thấy rất bất an.”
Cả hai đều tỏ ra lo lắng.
Lục Chi Ninh cũng có chút bối rối, nhưng anh ta không thể nói theo hai người bọn họ được, chỉ đành cố gắng tự trấn định mở miệng: “Đừng có đoán mò, hai người đừng có tự doạ mình nữa.”
Sở Lâm và Diêu Khanh im lặng, không để ý anh ta.
“Cũng không biết A Cẩm thế nào rồi…” Diêu Khanh có chút tự trách cúi đầu.
Lục Chi Ninh thấy tâm tình cô ấy không tốt liền nhỏ giọng trấn an vài câu.