Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 490



Tô Cẩm nhìn bộ dạng của Diêu Khanh, bất lực thở dài, đại kiếp của Diêu Khanh cuối cùng cũng qua rồi.
Lạc Minh thèm thuồng nhìn bùa trong tay Diêu Khanh.
Nhiều bùa quá! Anh ta cũng chỉ “hơi” ngưỡng mộ…
Anh ta thật không ngờ em gái của Diêu Khanh lợi hại như vậy! Thế mà thật sự là cao nhân trong truyền thuyết!
Mới đầu anh ta còn cho rằng Diêu Khanh bị lừa, khi nhìn thấy người, anh ta lại suy nghĩ lung tung rất nhiều, nhưng sự thật chứng minh anh ta có mắt không thấy núi Thái Sơn.
Cho dù bị vả mặt bôm bốp, Lạc Minh cũng không cảm thấy có gì.
Anh ta dùng ánh mắt thành khẩn cảm ơn Tô Cẩm: “Cảm ơn ơn cứu mạng của cao nhân…”
Nét mặt Tô Cẩm ôn hòa: “Anh có thể gọi tôi là Tô quán chủ.”
“Tô?” Lạc Minh ngơ ra, anh ta còn tưởng em gái của Diêu Khanh cũng họ Diêu chứ.
Diêu Khanh thấy anh ta nghi hoặc, sảng khoái nói: “Tôi theo họ của mẹ tôi.”
Sau đó, Tô Cẩm lại lấy ra một nắm bùa.
Lạc Minh vừa nhìn thấy bùa, lập tức hai mắt phát sáng.
Sau đó dưới ánh mắt mong chờ của Lạc Minh, Tô Cẩm chọn ra một lá bùa Hộ Mệnh từ trong đó đưa cho anh ta.
Lạc Minh cẩn thận nâng bùa trong tay, coi như bảo bối, ngay sau đó, Tô Cẩm cất hết số bùa còn lại.
Ánh mắt của Lạc Minh bất cẩn nhìn thêm vài giây, anh ta không có tiền đồ nuốt nước bọt.
A…
Anh ta thật sự chỉ có một lá bùa sao?
Diêu Khanh nhỏ tiếng nhắc nhở một câu: “Lạc Minh, anh ch** n**c miếng rồi…”
Lạc Minh ngại ngùng lau khóe miệng: “A, tôi thật sự không phải tham lam bùa…” Anh ta đỏ mặt giải thích.
Đáy mắt Tô Cẩm hiện lên vài phần ý cười: “Lá bùa Hộ Mệnh này năm trăm tệ, nhớ thanh toán với đồ đệ Sở Lâm của tôi.”
Nói xong câu này, Tô Cẩm lại nhìn về phía gần đó.
Vừa hay Sở Lâm và Lục Chi Ninh đang chạy về hướng họ.
“Khanh Khanh, em quay lại Cốc Sơn một chuyến, có chuyện gì liên lạc với em, chị ở chung với Sở Lâm, đừng đi lung tung.”
Dặn dò xong câu này, Tô Cẩm liền biến mất tại chỗ, cô còn phải đi xem nhị đồ đệ của cô!
Khi Sở Lâm chạy tới trước mặt Diêu Khanh, chỉ nhìn thấy bóng của sư phụ anh ta, sau đó biến mất tiêu.
Sở Lâm gãi đầu: “Khanh Khanh, sao sư phụ lại đi rồi?”
Không phải người đã kiếm về rồi sao? Sao lại đi nữa rồi?
“A Cẩm quay lại Cốc Sơn rồi, có lẽ là muốn xem thử Cốc Sơn có vấn đề gì.” Diêu Khanh giải thích: “Phương đạo trưởng cũng ở đó chưa về.”
Nói xong những chuyện này, cô ấy lại chỉ Lạc Minh: “Đúng rồi, A Cẩm bảo anh thu anh ta năm trăm tệ tiền bùa Hộ Mệnh.”
Lạc Minh vừa cất bùa xong liền bắt gặp một ánh mắt nhói tim: “Năm trăm? Sư phụ chỉ bảo thu năm trăm tệ?”
Sở Lâm bất lực thở dài, sư phụ vẫn không biết kinh doanh như vậy, nhưng sư phụ đã nói năm trăm rồi, anh ta cũng không thể tăng giá.
Anh ta quan sát đối phương, đối phương và Diêu Khanh đều rất nhếch nhác.
Sở Lâm nhiệt tình vỗ vai anh ta: “Người anh em, gặp được sư phụ tôi, vận khí của anh cũng rất tốt đấy, tôi dẫn anh tới nhà nghỉ nghỉ ngơi trước.”
Lạc Minh cảm nhận được ấm áp, vội vàng nói cảm ơn.
Ngay sau đó, Sở Lâm và Lục Chi Ninh lại không yên tâm nhìn Diêu Khanh một lúc.
Đặc biệt là Lục Chi Ninh, thái độ vô cùng nhiệt tình: “Diêu tiểu thư, tôi đã cho người chuẩn bị xong phòng ốc rồi, còn có ít đồ ăn, ngay cả quần áo tôi cũng bảo người chuẩn bị xong rồi…”
Anh ta vô cùng chắc chắn, chỉ cần Tô quán chủ ra tay, rất nhanh có thể cứu được Diêu Khanh về.
Cho nên họ vừa tới nhà nghỉ, anh ta liền sắp xếp trợ lý đặc biệt chuẩn bị sẵn mọi thứ, có thể nói là tận tình chu đáo.
“Tôi còn sắp xếp bác sĩ, lúc này bác sĩ chắc cũng tới rồi, tới lúc đó để bác sĩ kiểm tra thân thể cho các người, xem thử có va đập ở đâu không…”
Lục Chi Ninh quan tâm nói.

Diêu Khanh vô thức sờ cánh tay: “Cảm ơn Lục nhị thiếu.” Cô ấy thật sự bị sây sát rồi.
Khi bỏ chạy, chắc chắn không tránh khỏi va đập.
Nhưng cũng không phải chuyện nghiêm trọng gì, chút vết thương nhỏ thôi.
Khi mấy người về tới nhà nghỉ, sau khi đạo diễn còn có người của đoàn phim nhìn thấy Diêu Khanh và Lạc Minh, đều cực kỳ sốc!
Hai người này thế mà quay về nhanh như vậy?
Hơn nữa họ cũng mới tới nhà nghỉ chưa bao lâu!
Nhất thời, rất nhiều người đều cực kỳ tò mò, muốn biết họ đã gặp gì, xảy ra gì trên núi…
Nhưng một ánh mắt lia tới của Lục Chi Ninh liền đánh lui lòng tò mò của những người đó.
Sau khi bốn người lên lầu, lại có người không nhịn được thầm thì: “Mọi người nói, chắc không phải tiểu Lục tổng đặc biệt tới tìm Diêu Khanh chứ?”
“Không phải nói sau lưng Diêu Khanh có kim chủ sao? Lẽ nào chính là tiểu Lục tổng?”
“Cũng không đúng, ngoài Diêu Khanh, sáng nay không phải còn có một cô gái trẻ sao? Thái độ của tiểu Lục tổng đối với cô gái đó càng không bình thường.”

Có người tụ tập lại liền thích huyên thuyên, suy đoán lung tung, không cũng thành có.
Hơn nữa loại tin đồn này còn sẽ càng đồn càng ảo…
*
Khi Tô Cẩm quay lại chân núi Cốc Sơn, Phương Tri Hạc vẫn an tĩnh đứng ở đó.
Nhìn thấy Tô Cẩm quay lại, đáy mắt anh ta hiện lên một tia ý cười: “Sư phụ, Diêu tiểu thư bọn họ đều đưa tới chỗ đại sư huynh rồi sao?”
“Ừm.” Tô Cẩm đáp một tiếng: “Tôi giao người cho Sở Lâm rồi, chỉ cần không chạy lung tung, sẽ không có chuyện gì, hơn nữa còn cho Khanh Khanh một nắm bùa rồi.”
Phương Tri Hạc hơi bất lực, lần này chắc sẽ không làm mất bùa nữa chứ?
Suy nghĩ của Tô Cẩm lại khác với Phương Tri Hạc.
Bây giờ cô có một linh cảm mới, nhưng cần phải nghiên cứu kỹ càng, hơn nữa không chắc chắn có thể thành công không.
Đợi giải quyết xong chuyện ở đây, cô sẽ quay về bế quan mấy ngày!
“Sư phụ, Cốc Sơn này rốt cuộc có bí mật gì?” Phương Tri Hạc thấp giọng hỏi, hai mắt quan sát ngọn núi hoang này.
Trong giây lát, Tô Cẩm uốn nắn lại: “Ngọn núi này không tên Cốc Sơn, nếu tôi không đoán sai, đây có lẽ là Quỷ Cốc Sơn.”
“Quỷ Cốc Sơn Động?” Phương Tri Hạc bật thốt, anh ta hơi sốc, nếu nơi này thật sự là Quỷ Cốc Sơn, trận pháp bên trong ngược lại không có gì lạ cả.
Tô Cẩm gật đầu: “Đúng, tương truyền Đạo Môn có ba mươi sáu động thiên, Quỷ Cốc Sơn Động này chính là một trong số đó.”
Ba mươi sáu động thiên, là thánh địa trong lòng người tu đạo như họ, tương truyền linh khí dồi dào, có thể giúp người tu đạo sớm ngày tu thành…nhưng địa điểm bí ẩn, hơn nữa các loại truyền thừa xuất hiện vấn đề, những nơi này cũng dần biến mất khỏi thế gian.
Bây giờ xem ra, không phải là biến mất, mà là không biết là vì cớ gì, dẫn tới suy thoái.
Phương Tri Hạc vẫn có hơi khó tin: “Nơi này sao lại biến thành như thế này…”
Không chỉ biến thành thâm sơn cùng cốc, hơn nữa càng vào sâu, âm khí càng nặng.
“Chúng ta đi vào nghiên cứu kỹ.” Tô Cẩm kiên định nói.
Phương Tri Hạc đáp lời: “Được.”
Anh ta không cảm thấy sợ hãi những điều bí ẩn trước mắt, ngược lại ngập tràn tín niệm!
Tô Cẩm mỉm cười cùng Phương Tri Hạc vào Quỷ Cốc Sơn, chỉ có điều lần này, hai người đổi một con đường khác.
Cho dù như vậy, sau khi vào núi không lâu, hai người lại tiến vào mê trận trong núi, cũng tức là mặc kệ đi từ đường nào, đều sẽ tiến vào mê trận tương đồng.
Chương trước Chương tiếp
Loading...