Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới
Chương 446
Lục Chi Ninh và Sở Lâm nhìn Tô Cẩm đang nhìn về hướng Nguyên Lịch, hai người lập tức ghé sát tới.
Sở Lâm tò mò hỏi: “Sư phụ, có phải chúng ta lại có mối làm ăn rồi không?”
Tô Cẩm đối mặt với ánh mắt của Sở Lâm, không trả lời anh ta nhưng cũng không phản bác, im lặng chính là câu trả lời tốt nhất.
Ngay sau đó, Tô Cẩm giống như nghĩ tới gì đó, cô vẫy tay với Lục Chi Ninh, Lục Chi Ninh lập tức bước thêm một bước tới bên cạnh Tô Cẩm.
Tô Cẩm yêu thương xoa đầu của Lục Chi Ninh, Lục thiếu gia đúng là đường tình trắc trở!
Trong tình huống người ngoài không nhìn thấy, đầu ngón tay Tô Cẩm có một sợi ánh sáng nhàn nhạt chui vào trong cơ thể Lục Chi Ninh.
“Lục thiếu gia có nghĩ đến chuyện yêu đương không?” Tô Cẩm thu tay lại, hỏi một câu hỏi có hơi không quá liên quan.
Nghe vậy, Lục Chi Ninh ngẩn người.
Tô quán chủ không phải người nhiều chuyện.
Anh ta gần như vô thức căng thẳng lên, ngay cả lời nói ra cũng bắt đầu lắp bắp: “Tôi, tôi lại có, kiếp đào hoa rồi sao?” Cả người rất quẫn bách.
Tô Cẩm thở dài một tiếng: “Đừng căng thẳng, tôi chỉ hỏi thôi.”
Lục Chi Ninh lập tức thở phào: “Tôi chắc chắn không có suy nghĩ gì với yêu đương! Chuyện mấy lần trước suýt chút lấy mạng của tôi, tôi không có hứng thú gì với phụ nữ!”
Mục tiêu hiện giờ của anh ta chính là gầy dựng sự nghiệp, vui vẻ làm việc!
Anh ta là một người chỉ chú tâm vào sự nghiệp!
Ai cũng không thể ngăn cản anh ta cố gắng hướng về sự nghiệp!
Đáy mắt Tô Cẩm mang theo vài phần ý cười bất lực: “Lục thiếu gia có giác ngộ như vậy rất tốt, phải tiếp tục duy trì nhé.”
Lục Chi Ninh gật đầu.
Không biết vì sao, anh ta luôn cảm thấy lời của Tô quán chủ có ý tứ khác, bởi vì quen biết Tô quán chủ lâu như thế, giữa chừng lại trải qua rất nhiều chuyện, anh ta rất rõ Tô quán chủ sẽ không nói lời vô dụng.
Lục Chi Ninh vốn dĩ rất vui vẻ, bỗng dưng có hơi ngột ngạt.
Lẽ nào anh ta lại sắp gặp phải kiếp đào hoa gì sao?
Lục Chi Ninh lập tức đưa ra một quyết định, ngày tháng tiếp theo, anh ta nhất định không tiếp xúc với bất cứ đứa con gái nào! Anh ta phải giữ cảnh giác cao độ!
…
Lúc trưa dùng bữa, Tô Cẩm nhận thấy được sự hào hoa của Nguyên gia, tuy nói không phải đại tiệc hoàng gia, nhưng cái bàn dài này, lại bày gần trăm món ăn.
Tô Cẩm không có tiền đồ nuốt nước miếng: “…”
Với cách đãi khách này của ông cụ, đợi lát nữa, cô nhất định phải nhắc nhở vị Nguyên nhị gia kia một chút.
Ông cụ sợ nhóm người Tô Cẩm gò bó, ông ấy cười hiền hòa: “Những món này đều là chuẩn bị cho Tô quán chủ, Tô quán chủ tuyệt đối đừng khách sáo.”
Tô Cẩm đáp một tiếng, đáy mắt phát sáng, ồ, có tiền thật tốt!
Một bữa trưa này, ngoài Lục Chi Ninh và Nguyên Lịch ra, khẩu vị của những người khác đều rất tốt.
Lục Chi Ninh còn đang lo lắng cho kiếp đào hoa có thể sẽ xảy ra với mình.
Mà Nguyên Lịch Nguyên nhị gia thì thuần túy là dồn đọng trong lòng, ông ta vừa ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy vợ chồng Nguyên Lâm ở đối diện, đang vui vẻ dùng bữa.
Lại nghiêng đầu một chút, vừa hay nhìn thấy bốn sư đồ Tô Cẩm.
Nguyên nhị gia cảm thấy, cả người mình đều bất ổn.
Lúc đầu, vì chuyện của ông cụ, ông ta cũng lo lắng không thôi, nhưng kết quả thì sao?
Khó khăn lắm mới mời được Tam Thanh quán chủ, kết quả cuối cùng vẫn là con nhỏ non trẻ mà ông ấy coi thường này giải quyết chuyện của ông cụ?
Ông ta đã nghĩ xong cách vả mặt lão tam rồi, nhưng tới cuối cùng, người bị vả mặt lại là ông ta!
Khi ông ta gọi điện thoại hỏi, Tam Thanh quán chủ vẫn luôn ở đó khen ngợi Tô Cẩm, khiến ông ta tức tới nổi lửa…
Nguyên Lịch càng nghĩ càng phiền lòng, dựa vào đâu chuyện tốt đều bị Nguyên Lâm gặp được?
Hơn nữa trong tình huống này, ông cụ còn bảo ông ta tới cùng chiêu đãi ân nhân cứu mạng, nếu không phải cố kỵ mặt mũi, Nguyên Lịch thật sự muốn chửi lão tam ở đối diện một trận!
Nguyên Lâm mơ hồ phát giác được gì đó, ông ấy ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt của anh hai, ông ấy vui vẻ mỉm cười.
Nào ngờ, nụ cười này tương đương với châm mồi lửa ở chỗ Nguyên Lịch.
Nguyên Lịch nhắm mắt lại, cố kỵ ông cụ đang ngồi đây, ông ta lại nhịn.
Khi sắp kết thúc, cuối cùng Nguyên Lịch không nhịn nổi nữa, ông ta bỗng dưng đứng dậy, cái ghế phía sau cũng theo động tác của ông ta phát ra âm thanh chói tai, tất cả mọi người đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn ông ta.
Sắc mặt Nguyên Lịch không tốt nói: “Công ty của tôi còn có việc, quay về xử lý trước.”
Nói xong, ông ta liền nhìn thấy sắc mặt của ông cụ sầm lại.
Nguyên Lịch hơi đau đầu, sớm biết vậy, ông ta không nên quay về, nên học theo anh cả, trực tiếp tìm một cái cớ, như vậy cũng không cần gặp ông cụ, càng không cần nhìn sắc mặt của ông cụ, thậm chí còn không cần nhìn thấy gương mặt đó của lão tam.
Tô Cẩm thấy Nguyên Lịch muốn đi, vội vàng lên tiếng nói: “Nguyên nhị gia, đợi đã.”
Nguyên Lịch tức giận nhìn Tô Cẩm: “Tô quán chủ có chuyện gì?”
“Con có thái độ gì?” Ông cụ không vui trừng Nguyên Lịch, cảm xúc nơi đáy mắt gần như phun lửa.
Nguyên Lịch nghiêng đầu đi, rõ ràng cũng là một người có tuổi rồi, lúc này lại ở đó tức tối.
Trên gương mặt tinh xảo của Tô Cẩm mang theo ý cười nhàn nhạt, dịu dàng hiền hòa: “Tướng mặt của Nguyên nhị gia không tồi, trai gái đủ cả, phúc khí hiếm có.”
Nguyên Lịch khó tin quay đầu nhìn Tô Cẩm: “?”
Cô gọi ông ta lại chỉ vì khen ông ta hai câu?
Một giây sau, Tô Cẩm chuyển chủ đề: “Nhưng, Nguyên nhị gia cũng đừng chỉ biết làm việc, bận rộn sự nghiệp, có đôi lúc cần chăm sóc gia đình một chút, quan tâm người nhà một chút.”
Nguyên Lịch trầm mặc vài giây, ông ta lạnh giọng nói: “Tôi còn cần cô dạy dỗ? Cha ruột ở đây, cũng không dạy dỗ tôi! Tới lượt cô?”
Lời vừa dứt, ông cụ trực tiếp đánh một gậy tới: “Ở trước mặt ta, con lại dám tỏ thái độ với Tô quán chủ? Nếu ta không còn, không phải con sẽ lật cả Nguyên gia lên?”
Ông cụ tức giận nói: “Theo ta lên lầu!” Ông ấy đã nhịn một lúc lâu rồi, nhưng Nguyên Lịch vẫn giẫm mìn.
Nguyên Lịch vô thức xoa cái lưng bị ăn gậy, ông ta cạn lời nhìn cha ruột mình: “…” Ở trước mặt người ngoài, thế mà lại ra tay đánh ông ta!
Nguyên Lịch tỏ ra không phục!
Thế nhưng ngay sau đó, ông cụ lại đánh một gậy tới: “Con cảm thấy ta già rồi, hay là cảm thấy ta không cầm nổi dao?”
Nguyên Lịch gân cổ nhìn ông cụ, nửa phút sau, ông ta ngoan ngoãn đi lên lầu.
Ông cụ ngại ngùng xin lỗi Tô Cẩm: “Khiến Tô quán chủ chê cười rồi, tôi đi dạy dỗ thằng con trai không nghe lời một chút.”
Nguyên Cảnh thoáng suy nghĩ, chủ động đi dìu ông cụ, nhân tiện chu đáo hỏi một câu: “Ông, có cần thỉnh gia pháp không, có câu ngọc không mài không thành khí, hơn nữa dùng gậy không thuận tay lắm.”
Ông cụ suy nghĩ một lúc, gật đầu nói: “Cháu nói có lý.”
Tô Cẩm nghe vậy, suýt chút cười ra tiếng.
Sở Lâm không nhịn được giơ ngón cái về phía bóng lưng của Nguyên Cảnh, tam gia thêm dầu vào lửa lợi hại!
Sau khi ba người lên lầu, chẳng đầy mấy phút, Tô Cẩm thính lực cực tốt nghe thấy rõ một tiếng hét thảm.
Ý cười trên mặt Tô Cẩm lại đậm thêm vài phần.
Haiz, mặc kệ bao nhiêu tuổi, cha mình vẫn là cha mình!
Ông cụ dạy dỗ con trai, họ nào có thể chen mồm vào nói gì?