Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới
Chương 402
Ba người lại đi vài bước, Sở Lâm đột nhiên ể một tiếng: “Hai người nhìn cái sạp kia, bóng lưng của hai người già đó có phải hơi quen mắt không?”
Tô Cẩm và Nguyên Cảnh nhìn theo hướng Sở Lâm nói, trùng hợp, hai người đó chính là Hứa hội trưởng và Tam Thanh quán chủ.
Tô Cẩm híp mắt lại, không hề do dự nhấc chân đi về hướng bọn họ.
Thấy vậy, Sở Lâm và Nguyên Cảnh cũng lập tức theo sau.
Lúc này, Hứa hội trưởng đang nói chuyện câu được câu mất với chủ sạp bán tượng đất.
“Tượng đất chỗ ông trông rất đẹp, ông chủ cũng là nghệ nhân à! Nghệ nhân không dễ dàng…” Hứa hội trưởng cảm khái nói.
Ánh mắt của Tô Cẩm dừng lại trên tượng đất trên sạp, mỗi một bức tượng đều rất sống động, ngay cả biểu cảm trông cũng cực kỳ sinh động.
Sự xuất hiện của ba người Tô Cẩm dường như không thu hút sự chú ý của Hứa hội trưởng.
Chỉ có Tam Thanh quán chủ ngẩng đầu nhìn họ, sau đó cười nói: “Cô Tô, trùng hợp như vậy à?”
Tô Cẩm qua loa đáp một tiếng, ánh mắt chậm rãi từ trên tượng đất rơi lên người Hứa hội trưởng.
Tam Thanh quán chủ tiếp tục nói: “Chúng tôi đi ngang đây, lão Hứa chỉ nhìn một cái liền bị tượng đất ở đây thu hút.”
Lời còn chưa nói hết liền nghe ông chủ sạp tượng đất giải thích: “Ba vị đây cũng là du khách à? Tượng đất ở trấn Lưu Vân chúng tôi rất nổi tiếng, đảm bảo nặn giống y như thật!”
Sở Lâm nhìn tượng đất, cũng nảy sinh vài phần hứng thú.
“Tôi cũng muốn…” Lời còn chưa nói xong đã bị Tô Cẩm lạnh lùng vô tình cắt ngang: “Không, anh không muốn chút nào!”
Sở Lâm gãi đầu, hơi mơ hồ: “Vì sao vậy…”
Hứa hội trưởng đã ở đây nhìn tượng đất rồi, lẽ nào tượng đất còn có thể có vấn đề?
Tô Cẩm nói rất hùng hồn: “Không có tiền, không mua.”
Dứt lời, Tam Thanh quán chủ tiếp lời, gương mặt viết đầy thân thiện: “Nếu cậu ấy thật sự thích, tôi có thể bỏ tiền mua một cái tặng cho cậu ấy.”
Sở Lâm thoáng nghĩ ngợi, trực tiếp từ chối Tam Thanh quán chủ: “Thế này thì ngại lắm, chúng ta cũng không thân, thôi thì hơn, dù sao tượng đất cũng chỉ có thể bày làm đồ trang trí.”
Sư phụ không cho mua, chắc chắn có lý do không cho mua.
Lúc này.
Ông chủ luôn nói chuyện với Hứa hội trưởng bỗng dưng nói: “Nếu chàng trai trẻ thật sự thích, tôi có thể tặng miễn phí cho cậu một cái.”
Ông chủ thân thiện chỉ vào những tượng đất đang bày trên sạp: “Cậu có thể xem thử bên trong đây có cái nào cậu thích không.”
Giọng nói thân thiện gần gũi nghe giống như đang dỗ trẻ con.
Vốn dĩ Sở Lâm còn không cảm thấy có gì, lúc này nghe thấy giọng nói như dỗ dành của ông chủ, anh ta rùng mình, vô thức lùi lại hai bước, sau đó nép bên cạnh Tô Cẩm.
“Tôi không gây phiền phức cho ông chủ nữa, cảm ơn ý tốt của ông chủ.”
“Chúng ta đi lên trước xem thử.” Sở Lâm vừa nói vừa kéo tay áo Tô Cẩm.
Không phải anh ta đột nhiên cảnh giác, mà là tượng đất này…hình như lộ ra vài phần quỷ dị không thể nói rõ, giống như có sức hấp dẫn rất lớn với anh ta.
Đặc biệt là vị Hứa hội trưởng đứng trước tượng đất.
Sao Hứa hội trưởng có thể không nói bóng nói gió với anh ta được?
Hơn nữa còn không thèm nhìn họ lấy một cái…thực sự không bình thường lắm.
Tô Cẩm mỉm cười, gật đầu với Tam Thanh quán chủ một cái, sau đó nhấc chân đi về trước, khi đi ngang qua Tam Thanh quán chủ, Tô Cẩm giả bộ bất cẩn quệt vào vai ông ấy.
Sau khi đi mấy bước, Sở Lâm lặng lẽ quay đầu, nhìn về hướng tượng đất.
Nào ngờ, bắt gặp ánh mắt của ông chủ đó, ông chủ cười với anh ta, nụ cười đó…lập tức khiến Sở Lâm toát mồ hôi lạnh.
“!” Sở Lâm sợ tới mức nép sát người Tô Cẩm, hận không thể dán chặt lên người sư phụ nhà mình.
“Sư phụ…sạp tượng đất đó, không đúng lắm!” Anh ta nói nhỏ.
Nguyên Cảnh cũng phụ họa theo: “Quả thực không đúng lắm!” Phản ứng của Hứa hội trưởng không được bình thường, giống như bị mê hoặc vậy.
Tô Cẩm bỗng dừng bước, cô nghiêng đầu, nhìn về phía bên phải, chỉ thấy góc phải cũng có một sạp tượng đất, mà sạp tượng đất này và sạp tượng đất vừa rồi không nói là vô cùng giống nhau, ngoài ông chủ và khách hàng, cách bày biện quả thực y đúc.
Bao gồm đồ đang đặt trên sạp, cùng với mấy tượng đất đang bày trước mặt, đồng nhất như vậy, giống như copy paste tới đây vậy.
Chỉ có điều khác ông chủ.
Mà chi tiết này, Nguyên Cảnh cũng phát hiện.
Ngay sau đó, Tô Cẩm dời mắt, nhấc chân tiếp tục đi về trước, quả nhiên, chưa đi được mấy bước, lại nhìn thấy sạp tượng đất tương tự.
Tô Cẩm nhíu mày, nói thẳng: “Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta quay về trước.”
Ba người quay đầu đi về, đi một lúc, Tô Cẩm nhìn sang sạp tượng đất họ gặp đầu tiên, Hứa hội trưởng và Tam Thanh quán chủ vốn đứng ở đó đã biến mất, ông chủ đó dường như phát giác được gì đó, ông ta ngẩng đầu lên, thân thiện chào họ.
Và cầm một tượng đất, đi về phía họ, ông ta nhắm chuẩn vào Sở Lâm.
“Chàng trai, tôi với cậu có duyên, cho nên đặc biệt nặn một tượng đất tặng cho cậu.”
Dứt lời, ông chủ giơ tay lên, tượng đất đang đứng trong lòng bàn tay chính là dựa theo dáng hình của Sở Lâm nặn ra!
Sở Lâm ngơ ngác tại chỗ, trong đầu văng tục tứ tung.
Tính thời gian, tới lui cũng chỉ mấy phút, ông chủ này thế mà đã nặn xong một tượng đất rồi?
Hơn nữa tượng đất này nặn cực kỳ giống anh ta!
Chỉ có điều biểu cảm của tượng đất này không sinh động như tượng đất khác, gương mặt vô cảm đó dường như có hơi gượng gạo.
Sở Lâm nhìn tượng đất của mình, không biết vì sao, trong lòng bỗng run rẩy, thậm chí có hơi mất bình tĩnh.
Vận khí của anh ta cũng đỉnh quá rồi nhỉ?
Rõ ràng ba người đi chung, nhưng sao lại chọn trúng anh ta?
Ông chủ thấy Sở Lâm không đưa tay ra nhận, ông ta lại quơ quơ tượng đất trước mặt Sở Lâm: “Sao? Chàng trai không thích tượng đất tôi nặn sao?”
Tô Cẩm cười khẽ một tiếng, giơ tay lấy tượng đất trong lòng bàn tay ông chủ.
Ông chủ ngơ ra, chấn kinh nhìn Tô Cẩm: “Cô gái cũng thích tượng đất?” Ông ta dò thám hỏi: “Nếu cô thích, tôi nặn cho cô một cái là được, cô hà tất phải cướp tượng đất của bạn mình?”
Tô Cẩm nghịch tượng đất trong tay, hơi nhíu mày lộ ra vài phần hờ hững.
“Tượng đất này quả thực nặn rất đẹp, nhưng tượng đất chung quy cũng chỉ là tượng đất, sao có thể so với người sống được? Hơn nữa, tượng đất này…không rắn chắc lắm.”
Khi Tô Cẩm kết thúc câu nói cuối cùng, ngón tay cô hơi dùng sức, trong tích tắc, tượng đất bị bóp vụn!
Ông chủ bị động tác bất thình lình của Tô Cẩm dọa giật mình, đứng trơ ở đó, giống như hơi ngơ ngác, đại khái là không ngờ tượng đất mình tặng lại bị hủy hoại không chút lưu tình như vậy…
Tô Cẩm không hề chột dạ nói: “Ngại quá, không khống chế được lực đạo, hay là ông nặn lại một cái?”
Cô cười nhìn ông chủ, ánh mắt sắc bén lại nhạy cảm, dọa ông chủ lùi lại mấy bước, sau đó ngoan ngoãn quay về sạp tượng đất của mình.
Cảnh tượng này, Sở Lâm chỉ muốn giang tay hô lớn, sư phụ – thần bất diệt!