Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 298



Khó giữ được tính mạng 1
Gã đại sư giả kia đưa lá bùa qua, bà lão cẩn thận cầm lấy, lá bùa trong lòng bàn tay được bà ấy nâng niu giống như báu vật.
Cùng lúc đó, gã đại sư giả cúi đầu cầm lấy số tiền ở trên bàn.
Chỉ là khi ngón tay vừa chạm đến tiền, nguyên cả bàn tay đã bị người siết chặt.
Trên mặt Sở Lâm hiện lên vẻ cực kỳ tức giận: “Tiền cứu mạng của bà cụ mà ông cũng dám lừa à? Lương tâm ông để đâu rồi? Ông không sợ gặp báo ứng sao?”
Đại sư giả bị bắt được cũng không hoảng hốt, lẽ thẳng khí hùng phản bác: “Cậu nói cái gì hả? Tôi lừa ai chứ? Tôi chính là một đại sư, cậu mở miệng ra liền nói là tôi lừa gạt! Cậu đang vu oan cho tôi đấy.”
Tiết đạo trưởng bước tới, dùng lời lẽ phân tích khuyên nhủ bà lão kia: “Bà ơi, ông ta là một kẻ lừa đảo, ông ta không phải là đại sư chuyên nghiệp đâu, bà đừng tin ông ta.”
Đại sư giả vốn cho là thanh niên chạy tới gây sự, lúc này lại nhìn thấy Tiết đạo trưởng mặc đồng phục Đạo giáo, lập tức tức giận.
“Tốt lắm, thì ra các người là người đồng đạo, còn cố ý tới đây huỷ hoại thanh danh của tôi, phá hỏng mối làm ăn của tôi à? Sao các người lại ác độc như vậy chứ? Cùng là đạo hữu cả, cần gì phải như thế?”
Tiết đạo trưởng quay đầu sang nhìn chằm chằm gã đại sư giả.
“Tôi chính là Tiết đạo trưởng của Tam Thanh quán? Còn ông thì sao? Là người của đạo quán nào? Ông có dám báo tên tuổi, lấy chứng chỉ đạo sĩ ra đây không?”
Thời buổi này mấy gã đại sư giả này chẳng có gì cả mà cũng dám chạy tới đây giả mạo đại sư?
Thực sự quá phận!
Hơn nữa còn mượn danh đại sư để lừa tiền của người ta, loại hành vi như thế này quả thực hại người rất nặng!
Có đôi khi, thậm chí còn sẽ làm trì hoãn thời điểm tốt nhất để khách hàng tìm kiếm sự giúp đỡ, nếu như bỏ lỡ và xảy ra chuyện nghiêm trọng thì tương đương với việc làm hại tới mạng người!
Ngay sau đó, Tiết đạo trưởng nói thêm: “Hơn nữa, thanh kiếm trong tay ông căn bản không phải là kiếm gỗ đào mà chỉ là một thanh kiếm gỗ bình thường thôi, còn mấy đồng tiền trong tay ông, cùng với lá bùa mà ông lấy ra thậm chí còn không phải dùng chu sa vẽ thành, mấy chiêu trò lừa gạt của ông quả thực quá thấp kém!”
Đại sư giả khẽ giật mình khi nghe thấy đối phương là đạo trưởng của Tam Thanh quán, lại dễ dàng nhận ra các chiêu trò của ông ta.
Ông ta âm thầm than thở mình đúng là xui xẻo, mới mở quầy được vài ngày mà không ngờ lại gặp phải đạo trưởng của Tam Thanh quán rồi?
Mặc dù ông ta chỉ là một đại sư giả nhưng mấy đạo quán nổi danh thì ông ta vẫn biết tới.
Ông ta ngập ngừng không dám trả lời, bộ dáng ấp a ấp úng như thế, vừa nhìn đã biết có vấn đề!
Lúc này, bà lão kia bối rối nói: “Nhưng mà vị đại sư này thật sự nói đúng về tình huống nhà tôi mà.”
Nếu không thì bà ấy cũng sẽ không tin tưởng như thế.
Chủ quán của quầy hàng bên cạnh nhịn không được lên tiếng nói: “Bà ơi, cả hai ngày nay bà đã đi qua đi lại con đường này mấy lần, đương nhiên vị đại sư giả kia sẽ biết một vài tình huống cơ bản của bà…”
Bà lão nghe vậy, lại nhìn lá bùa trong tay, trong lòng lập tức tràn đầy bi thương.
“Là giả sao?”
Bà ấy không phải vì mình bị lừa mà khổ sở, chỉ là càng thương tâm hơn: “Ông ta là lừa đảo, vậy cháu gái tôi phải làm sao bây giờ?”
Khó khăn lắm mới gặp được một vị đại sư, bà ấy còn tưởng rằng đó là cọng rơm cứu mạng nên muốn nắm chắc…Nhưng cuối cùng, người ta lại nói với bà ấy rằng cọng rơm mà bà ấy nắm lấy thực ra chẳng là gì cả.
Sở Lâm bỏ lại tiền của bà ấy vào trong túi vải rồi đưa lại cho bà ấy.
Bà lão không vội nhận tiền, chỉ nhìn chằm chằm lá bùa trong tay rồi lẩm bẩm một mình, bộ dáng khiến người ta cảm thấy chua xót.

Khó giữ được tính mạng 2
Sở Lâm thở dài, nhìn sư phụ nhà mình giống như cầu cứu.
Tô Cẩm bước tới nói khẽ: “Vị Tiết đạo trưởng này là người của Tam Thanh quán, bà đừng buồn như thế, bằng không thì bà dẫn chúng cháu qua đó xem cho cháu gái bà xem thử.”
Ánh mắt bà lão sáng lên, nhận lấy túi tiền nhỏ rồi cẩn thận đưa qua cho Tiết đạo trưởng.
Tiết đạo trưởng có chút bất đắc dĩ: “Chúng tôi là người tu đạo, xem tiền tài như vật ngoài thân, không cần tiền. Bà nhớ cất tiền này cho kỹ, đừng để bị người ta lừa nữa.”
Bà lão liên tục nói cảm ơn.
Đại sư giả ở bên cạnh co rúm người lại, cố gắng làm giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.
Được rồi, so lòng dạ với mấy đại sư chân chính này thì ông ta kém hơn thật! Ông ta chính bởi vì tiền mà lừa gạt người ta…không lấy tiền là không được.
Tô Cẩm lại nhìn sang gã đại sư giả kia.
“Đây không phải là lần đầu tiên ông lừa gạt người ta. Từ ba năm trước ông đã bước chân vào con đường này rồi, đã di chuyển qua rất nhiều nơi, thường thường mỗi chỗ chỉ ở lại chừng mười ngày nửa tháng, bởi vì ông sợ bị người bị hại tìm tới tính sổ, càng sợ bị người bị hại trả thù ông.
Nhưng mà nhiều khi nhân quả đã sớm được xác định, gieo nhân ác thì sẽ gặt được quả ác.
Tôi khuyên ông nên đến đồn cảnh sát tự thú càng sớm càng tốt, nếu không thì khó giữ được tính mạng.”
Để lại những lời này, Tô Cẩm nhấc chân đi về phía trước.
Đại sư giả đứng tại chỗ khinh thường hừ lạnh một tiếng, ông ta đã đi lừa đảo lâu như vậy rồi mà chẳng có việc gì, sẽ không bởi vì một con nhóc hù doạ một câu liền chạy đi tự thú, vậy chẳng phải là tự chui đầu vào lưới sao?
Thế giới rộng lớn như vậy, chẳng lẽ ông ta đi tới chỗ tiếp theo còn có thể xui xẻo bị vạch trần nữa?
Sau khi mấy người Tô Cẩm rời đi, đại sư giả bắt đầu thu dọn quầy hàng của mình. Vừa thu dọn đồ đạc, ông ta vừa tức giận chửi rủa: “Xúi quẩy! Thật sự xúi quẩy! Mới bắt được cọc làm ăn đầu tiên đã bị người phá hư rồi…”
“Con nhóc kia lại còn dám nói tính mạng tao khó giữ à? Phi! Nhìn người như thế mà kỳ thật lại muốn lừa tiền của tao sao? Tao không tin!”
Vừa dọn được một nửa, đại sư giả đột nhiên hoàn hồn: “Chờ một chút, vừa rồi con nhóc kia nói tình huống của minh chính xác như vậy, chẳng lẽ bởi vì bọn họ cũng lừa đảo sao? Chỉ có kẻ lừa đảo mới hiểu rõ kẻ lừa đảo như vậy!”

Mấy người Tô Cẩm đi theo bà lão.
Tiết đạo trưởng nhịn không được đến gần Tô Cẩm nhỏ giọng hỏi: “Tô quán chủ, vừa rồi cô nói gã lừa đảo kia nếu không đi tự thú sẽ khó giữ được tính mạng, đây là sự thật sao?”
Tô Cẩm ừ một tiếng: “Thật.”
Tiết đạo trưởng: “…”
Ông ta do dự, ngập ngừng đi theo bên cạnh Tô Cẩm. Lại đi thêm vài bước, Tô Cẩm nghiêng đầu nhìn ông ta: “Rốt cuộc thì ông còn muốn hỏi cái gì?”
Tiết đạo trưởng ngượng ngùng cười cười: “Tô quán chủ, cô tính ra như thế nào thế? Tôi cũng không thấy cô đoán mệnh cho ông ta mà, sao có thể đoán được tình huống ông ta chính xác thế được?”
Chẳng lẽ lúc ông ta không nhìn thấy, Tô quán chủ đã lén gieo quẻ sao?
Tô Cẩm kinh ngạc nhìn Tiết đạo trưởng: “Thứ đơn giản như vậy mà cần phải tính sao? Trực tiếp nhìn tướng mạo không phải là tính được rồi à?”
Tô Cẩm nói bình tĩnh tự nhiên như thể đây là một chuyện rất đỗi bình thường, đến mức Tiết đạo trưởng sững sờ tại chỗ, phải một lúc lâu sau mới phản ứng được.
Mãi cho đến khi mấy người Tô Cẩm cách xa ông ta mấy mét thì ông ta mới định thần lại, lập tức đuổi theo.
“Tô, Tô quán chủ! Cô làm sao mà có được năng lực này vậy?” Tiết đạo trưởng mơ hồ có chút kích động.
Tô Cẩm quay đầu lại nhìn Tiết đạo trưởng hai giây rồi nói: “Ông không nhìn ra được sao?”
Tiết đạo trưởng gật đầu: “Quả thực là tôi không biết, tôi chỉ biết một chút về tướng mạo thôi…” Những điểm cơ bản nhất thì ông ta có thể nhìn ra được, nhưng liếc mắt có thể nhìn ra được chuyện khó giữ được tính mạng này thì quả thật ông ta không có khả năng….E rằng có thêm trăm năm nữa ông ta cũng không thể nhìn ra được.

 
Chương trước Chương tiếp
Loading...