Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới
Chương 284
Diệp Ảnh nghe vậy lập tức ý thức được đây chính là cứu binh mà cha Diệp mời tới.
Cô ta bịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Tô Cẩm: “Tô quán chủ cứu tôi với, Từ Dương cứ một mực quấn lấy tôi, mê hoặc tôi, còn ép buộc tôi phải cưới anh ta nữa!”
Nước mắt Diệp Ảnh rơi lã chã.
Lục Chi Vận nắm lấy tay cô ta: “Đừng sợ, Tô quán chủ lợi hại lắm, chỉ là một con ác quỷ thôi, Tô quán chủ căn bản không để vào mắt!”
Diệp Ảnh nhìn thấy Lục Chi Vận, trong lòng biết chuyện mình cầu cứu này làm đúng rồi!
Cũng may lúc trước cô ta tranh thủ thời điểm tỉnh táo, nhắn tin cho Lục Chi Vận!
Từ Dương ý thức được cha Diệp tìm đạo sĩ đến, sắc mặt có thêm mấy phần tức giận: “Mấy người thật đúng là muốn chết mà!”
Anh ta đưa tay định tấn công cha Diệp, một cỗ oán khí bay ra hoá thành gió mạnh, cha Diệp sợ tới mức ngã co rúm trên mặt đất, ngay tại thời điểm ông ta cho rằng mình sắp chết, Tô Cẩm bình tĩnh ném ra một lá bùa cản lại cho cha Diệp.
Đòn tấn công kia giống như hòn đá chìm đáy biển, thậm chí còn chẳng sinh ra chút vệt nước nào.
Cha Diệp và Diệp Ảnh giờ khắc này mới ý thức được cô gái trẻ mà Lục Chi Vận dẫn tới thực sự có bản lĩnh rất lợi hại.
Diệp Ảnh thậm chí còn điên cuồng hét lên: “Tô quán chủ, Tô quán chủ, xin cô hãy nhanh chóng thu thập anh ta đi, đừng để anh ta làm hại người khác nữa. Nói không chừng trước khi hại tôi thì anh ta đã làm hại rất nhiều cô gái vô tội rồi.”
Tô Cẩm bình tĩnh quét mắt nhìn Diệp Ảnh.
Cô nhìn Từ Dương, trên môi nở nụ cười, trong mắt Từ Dương lại tràn đầy vẻ kinh hãi: “Tiểu Ảnh, em lại lừa anh, em lại lừa anh! Làm sao anh lại nỡ làm tổn thương em được chứ?”
Cô ta đã lừa anh ta hai lần!
Hai lần!
Hai mắt Từ Dương lập tức đỏ bừng, anh ta hét lên giống như mất đi lý trí: “Diệp Ảnh, tôi muốn kéo cô cùng xuống Địa Ngục!”
Vừa dứt lời, anh ta liền đem hết toàn bộ oán khí trên người gom lại một chỗ, vừa nhìn đã biết đang chuẩn bị ra đại chiêu!
Thậm chí có thể còn là đại chiêu kéo theo Diệp Ảnh cùng chết chung một chỗ.
Tô Cẩm lắc đầu, không đồng ý phất tay, chỉ thấy lá bùa kia nhanh chóng trấn áp Từ Dương, trực tiếp cố định anh ta tại chỗ. Oán khí tích tụ kia cũng biến mất trong chớp mắt.
Cô đã nói rồi mà, cái chuyện yêu đương này phiền phức vô cùng, nếu không cẩn thận sẽ rất dễ nảy sinh rất nhiều rắc rối.
Tô Cẩm không có ý định trực tiếp tiêu diệt Từ Dương.
Cô vẫn ngồi ở trên ghế sô pha, ánh mắt hờ hững liếc nhìn Diệp Ảnh: “Diệp tiểu thư, cô kể cho tôi nghe về mối quan hệ của cô và Từ Dương đi.”
Sắc mắt Diệp Ảnh thay đổi: “Tô quán chủ, tôi bị anh ta mê hoặc…Tôi…”
Lời còn chưa nói hết đã bị giọng nói lạnh lùng của Tô Cẩm cắt ngang.
“Diệp tiểu thư, tôi khuyên cô tốt nhất là đừng nói dối trước mặt tôi.”
Nếu không phải là đã tới đây một chuyến, cũng không muốn đi một chuyến vô ích, thuận tiện xem cho hết tuồng vui này, lại cho mấy người Lục Chi Vận, Sở Lâm, Lục Chi Ninh một bài học hay thì cô đã trực tiếp rời đi từ lâu rồi.
Sắc mặt Diệp Ảnh trắng bệch, cô ta ôm mặt khóc tại chỗ.
“Từ Dương và tôi…quả thực đã từng có vướng mắc tình cảm, nhưng tôi và anh ta quen nhau rồi cũng chia tay nhau từ lâu rồi mà, ai mà biết được sau khi anh ta gặp tai nạn chết đi rồi lại đột nhiên bắt đầu quấn lấy tôi…”
Diệp Ảnh nói đứt quãng, khóc như lê hoa đái vũ.
“Tô quán chủ, cho dù tôi và anh ta đã từng nói chuyện yêu đương thì bây giờ cũng không thể ép tôi cưới anh ta được!”
“Nhân quỷ khác đường, chuyện này rõ ràng là anh ta có lỗi, thậm chí anh ta còn lấy tính mạng của cha mẹ tôi ra để uy h**p tôi… Nếu không phải là cô xuất hiện thì chỉ sợ hậu quả sẽ khó mà lường được.”
Vào game 1
Diệp Ảnh khóc thút thít thì cha Diệp cũng nói xin lỗi theo.
“Tô quán chủ, thật xin lỗi, trước đó tôi đã nói dối. Chỉ là tôi sợ nếu như cô biết con gái tôi và Từ Dương từng có vướng mắc tình cảm thì cô sẽ không nguyện ý nhúng tay vào việc này nữa…”
Cha Diệp khóc, nước mắt tuôn đầy mặt, toàn thân tràn ngập cảm giác bi thương và sợ hãi.
Diệp Ảnh bước tới nắm lấy tay Lục Chi Vận nhưng không ngờ Lục Chi Vận lại tránh ra.
Cô ta kinh ngạc nhìn Lục Chi Vận: “Tiểu Vận…”
Lục Chi Vận có chút hiếu hỳ hỏi: “Tiểu Ảnh, cậu quen với Từ Dương khi nào, tại sao mình lại không biết cậu từng yêu anh ta?”
Diệp Ảnh lau nước mắt: “Đó là chuyện một năm trước, mình và anh ta cũng chỉ nói chuyện yêu đương có mấy ngày thôi, sau đó cảm thấy không phù hợp nên chia tay. Nào nghĩ tới lại nháo đến mức độ như bây giờ?”
“Lúc đầu cũng không phải là tình yêu đích thực nên mình nghĩ cũng không cần phải nói với cậu làm gì nên mới không nói. Ai ngờ lại đúng là bất ngờ gặp phải tai bay vạ gió thế này.” Diệp Ảnh càng nói càng ấm ức, khóc lóc rất thê thảm.
Cha Diệp cũng liên tục thở dài.
Sau đó, ông ta trịnh trọng nói với Tô Cẩm: “Tô quán chủ, chuyện lần này là nhờ có cô, nếu không phải cô trấn áp ác quỷ này thì có thể con gái của tôi đã chết rồi. Nhất định tôi sẽ gửi một phần hậu lễ để cảm ơn cô.”
Thái độ cha Diệp vô cùng thành khẩn.
Đáng tiếc, Tô Cẩm không nhìn lại lần thứ hai.
Tầm mắt của cô rơi vào Từ Dương, lúc này Từ Dương đã bị oán khí nhấn chìm, mất hết lý trí.
Tô Cẩm chậm rãi vươn tay về phía anh ta, cách một khoảng không, một luồng ánh sáng màu trắng mờ nhạt xuyên vào cơ thể Từ Dương, oán khí trên người anh ta cũng dần dần bình tĩnh lại từ trong cơn gắt gỏng.
Cha Diệp lo lắng hỏi: “Tô quán chủ, loại ác quỷ này phải xử lý như thế nào?”
Tô Cẩm lạnh nhạt nói: “Nếu tình tiết nghiêm trọng thì sẽ trực tiếp tan thành mây khói trong tay tôi, còn không thì sẽ đưa xuống Địa Ngục, giao cho thẩm phán chuyên môn xét xử.”
Nghe vậy, cha Diệp thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó Tô Cẩm giơ tay lên, ép Từ Dương thu vào trong cúc áo phía trên quần áo của cô.
Phản ứng đầu tiên của Từ Dương chính là giãy dụa, đáng tiếc anh ta tốn công vô ích. Giờ phút này anh ta đã khôi phục không ít lý trí, vừa ảo não lại vừa hối hận, hận ý cùng với hối hận đan xen với nhau, rất nhanh đôi mắt của anh ta lại đỏ bừng. Nhưng một giây sau, anh ta lại cảm thấy trong thân thể mình có một sức mạnh tràn vào, đè ép toàn bộ cảm xúc không tốt xuống.
Tô Cẩm đứng dậy nói thẳng: “Tôi sẽ mang Từ Dương đi, sau này sẽ cho mọi người một câu trả lời. Diệp tiểu thư và Diêp tiên sinh đã hoảng sợ rồi, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đã.”
Dứt lời, cô liền rời đi.
Lục Chi Vận có chút ngơ ngác, cô ấy theo bản năng định hỏi tại sao Tô Cẩm không dùng bùa để thanh trừ các loại âm khí còn sót lại bên trong Diệp gia, hơn nữa Diệp Ảnh bị mê hoặc nhiều ngày như vậy, không cần cho cô ấy lá bùa nào sao?
Nhưng cô ấy vừa há miệng liền bị Nguyên Cảnh trừng mắt.
Lục Chi Vận khẽ giật mình, chỉ nghe Nguyên Cảnh lạnh lùng nói: “Diệp tiên sinh và Diệp tiểu thư đã sợ hãi rồi, cần phải bình tĩnh lại, không nên ở chỗ này làm chậm trễ bọn họ.”
Ám chỉ như thế này, Lục Chi Vận cũng không ngốc.
Cho dù cô ấy không rõ vì sao phải vội vàng rời đi như vậy, nhưng Tô Cẩm và Nguyên Cảnh đều muốn rời đi nhất định là có lý do của họ.
Lục Chi Vận nói với Diệp Ảnh: “Vậy thì Tiểu Ảnh, cậu nghỉ ngơi cho tốt trước đã, hôm nào rồi mình lại tới thăm cậu.”
Cô ấy khẽ vỗ vai Diệp Ảnh, trong mắt tràn đầy vẻ an ủi.
Diệp Ảnh cũng không giữ cô ấy ở lại, cô ta nói: “Phải là mình đến nhà cậu nói cảm ơn mới đúng.”
Sau đó, ba người cùng rời đi.
Ba người chân trước vừa đi, chân sau cha Diệp liền vội đóng cổng nhà Diệp gia lại, thậm chí quên cả việc tiễn ân nhân ra ngoài.
Cha Diệp nắm chặt tay Diệp Ảnh, nghiêm nghị nói: “Cha cảnh cáo con, chuyện của Từ Dương con nhớ ngậm chặt miệng một chút, nếu không phải bởi vì con thì làm sao trêu chọc tới một đống chuyện rắc rối như vậy.”
Bây giờ Tô quán chủ đã bắt Từ Dương đi, bọn họ cũng có thể yên tâm được rồi.
Diệp Ảnh khẽ gật đầu: “Dạ.”