Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới
Chương 278
Lời nói khách sáo 1
Lục Chi Ninh vừa nghe Tô Cẩm nói xong, lập tức bước tới nói: “Tô quán chủ, buổi tối tôi có thể đi cùng góp vui được không?”
Trong mắt anh ta tràn ngập vẻ hiếu kỳ.
Tô Cẩm nhìn Lục Chi Ninh rồi lại nhìn Lục Chi Vận, cuối cùng ánh mắt lướt qua Nguyên Cảnh.
Cô có chút khó xử: “Cái này…sợ là hơi khó.”
Lục Chi Ninh: “?”
Tô Cẩm giải thích: “Nhất định Nguyên Cảnh phải đi cùng tôi tới Diệp gia, Lục tiểu thư cũng phải đi cùng. Như vậy chúng tôi đã có ba người rồi. Nếu như anh cũng đi theo thì Sở Lâm và Tri Hàn nhất định cũng sẽ nháo đòi theo, dẫn theo anh chẳng khác nào từ ba người biến thành sáu người.”
Sáu người cùng đi tới Diệp gia không khỏi quá mức rêu rao, mà cô còn phải phân tâm chú ý đến sự an toàn của bọn họ nữa.
Cho nên cô chỉ cần dẫn theo Nguyên Cảnh và Lục Chi Vận là được rồi.
Lục Chi Ninh có chút ai oán: “Vậy chúng tôi chỉ lén lút đi theo thôi.”
Tô Cẩm im lặng nhìn anh ta, rất nhanh, Lục Chi Ninh liền thở dài: “Thôi, nếu đã như vậy thì Tô quán chủ cứ dùng một lá bùa Truyền Họa để tôi và Sở Lâm được mở mang kiến thức cũng được.”
Yêu cầu này khá đơn giản, Tô Cẩm không chút do dự gật đầu: “Được.”
Ngay sau đó, Tô Cẩm nhắc nhở: “Nguyên Cảnh, Lục tiểu thư, ban ngày hai người có thể tranh thủ nghỉ ngơi một chút, tránh ban đêm không có tinh thần.”
Nguyên Cảnh gật đầu dứt khoát: “Ừ.”
Lục Chi Vận do do dự dự, muốn hỏi Tô Cẩm tại sao đã hứa sẽ gọi cô ấy bằng tên rồi nhưng lại ngại không dám hỏi, dù sao bây giờ không phải là lúc để nói chuyện này.
Cô ấy quay lại nhìn về phía Lục Chi Ninh, ra hiệu cho Lục Chi Ninh dẫn cô ấy đi nghỉ.
Lục Chi Ninh và những người khác nhanh chóng rời khỏi phòng.
Tô Cẩm lấy giấy vàng cùng chu sa ra, bắt đầu vẽ bùa.
Cô đã dùng hết rất nhiều lá bùa, đã đến lúc phải bổ sung thêm một chút. Lúc vẽ bùa, Tô Cẩm nhận thấy lượng chu sa còn lại cũng không còn nhiều, xem ra quay về cô phải tranh thủ thời gian chuẩn bị thêm một ít chu sa.
…
Bảy giờ tối.
Tô Cẩm dẫn theo Nguyên Cảnh và Lục Chi Vận, ba người cùng nhau xuất phát, Nguyên Cảnh bị sung làm lái xe.
Lúc Lục Chi Vận ngồi ở ghế sau nhìn về phía Nguyên Cảnh, trong lòng tràn đầy kinh ngạc.
Không nghĩ tới, Nguyên Tam gia thế mà lại…làm lái xe?
Chuyện này cực kỳ hiếm lạ, có lẽ anh cảm nhận được ánh mắt của Lục Chi Vận nên liếc nhẹ về phía gương chiếu hậu.
Lục Chi Vận khẽ giật mình, có chút chột dạ quay mặt đi.
Trước cửa khách sạn, Sở Lâm, Lục Chi Ninh và Phương Tri Hàn, ba người trơ mắt nhìn Tô Cẩm. Tô Cẩm bị bọn họ nhìn chằm chằm, có chút xấu hổ nói: “Lần sau nếu có chuyện gì thì tôi sẽ tìm cơ hội dẫn mọi người cùng đi góp vui.”
Tô Cẩm vừa nói vừa lấy ra một lá bùa Truyền Họa đưa cho Sở Lâm: “Ngoan nhé.”
Sở Lâm trịnh trọng gật đầu: “Sư phụ yên tâm, tôi sẽ chăm sóc sư đệ thật tốt, cũng sẽ để mắt tới Lục Chi Ninh.”
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Tô Cẩm càng đậm hơn, đại đồ đệ càng ngày càng có phong phạm của đại sư huynh! Rất tốt, đáng khích lệ!
Sở Lâm cầm bùa, nhấc chân định bước về, vừa đi được một bước liền nghe thấy có người ở sau lưng gọi anh ta: “Sở đạo trưởng? Sở đạo trưởng? Chờ tôi với.”
Sở Lâm kinh ngạc quay đầu lại, theo tiếng gọi nhìn qua liền nhìn thấy một lão đạo sĩ.
Anh ta sững sờ một giây rồi nhanh chóng nhớ ra người này là ai, trước đó đã từng gặp ông ta một lần rồi.
Anh ta gọi: “Hóa ra là Tiết đạo trưởng à? Tiết đạo trưởng có chuyện gì không?”
Tiết đạo trưởng nhìn thấy Sở Lâm, có chút xấu hổ nói: “Là thế này, bận đạo có chút chuyện muốn hỏi Tô quán chủ một chút, không biết Tô quán chủ có ở đây không?”
Sở Lâm ồ lên một tiếng, trên mặt hiện lên một tia tiếc nuối: “Thật xin lỗi, sư phụ tôi có việc bận nên mới vừa rời đi rồi.”
Anh ta vừa nói vừa chỉ về phương hướng Tô Cẩm rời đi, lúc này, bóng dáng chiếc xe kia đã hòa vào dòng xe cộ tấp nập.