Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới
Chương 273
Mọi chuyện trở nên khó giải quyết 2
Người được gọi là đường chủ cười khẽ một tiếng: “Bây giờ Lục gia đã có Tô Cẩm hỗ trợ, tôi đoán cho dù có nghĩ cách khác để đối phó Lục gia cũng sẽ không thành công đâu. Chuyện của Lục gia Triệu gia tạm gác lại đó đã, đừng quên trong số bốn đại thế gia còn có Nguyên gia.”
Có lời nhắc nhở như vậy, sứ giả lập tức hiểu ra.
“Đường chủ nói đúng lắm, chuyện của Nguyên gia cũng nên đưa vào danh sách quan trọng.”
Lục gia và Triệu gia so với Nguyên Cảnh thì chẳng là cái gì cả.
Chuyện của Nguyên Cảnh mới là quan trọng nhất.
Thấy đại nạn của Nguyên Cảnh sắp tới, nếu không phải có Tô Cẩm nhúng tay vào thì chuyện sẽ thuận lợi hơn. Đáng tiếc, bây giờ đã có Tô Cẩm, mọi việc liền trở nên khó giải quyết hơn rất nhiều!
Tất cả mọi chuyện đều có thể sai, duy chỉ có một chuyện Nguyên Cảnh thì tuyệt đối không thể để xảy ra vấn đề.
Trong mắt sứ giả áo đen hiện lên vẻ quyết tâm cùng với niềm tin mãnh liệt…
….
Lúc này, Nguyên Cảnh đang ngồi ăn chực ở Lục gia đột nhiên cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, cảm giác ớn lạnh này nhanh chóng lan khắp toàn thân. Anh rất quen thuộc với cảm giác như thế này, giống như là đang bị thứ gì đó để mắt tới.
Bàn tay đang cầm đũa của anh đột nhiên run lên.
Tô Cẩm nhạy bén phát hiện được động tác của anh, cô quay đầu liếc nhìn gương mặt Nguyên Cảnh. Chỉ thấy luồng tử khí ở trên người anh vốn bị cô dùng lá bùa đặc chế trấn áp bỗng nhiên có khí thế giống như xông ra khỏi trói buộc.
Ánh mắt cô lập tức lạnh hơn mấy phần.
Thiên Uyên vẫn ẩn mình trong một nơi bí mật nào đó đã nhịn không được muốn ra tay với Nguyên Cảnh rồi sao?
Tô Cẩm bình tĩnh giơ tay trái đặt lên cổ tay Nguyên Cảnh, một luồng ánh sáng vàng mờ nhạt tràn ra, ép chế tử khí trên người anh xuống lần nữa.
Từ khí vừa gặp phải ánh sáng vàng của Tô Cẩm giống như gặp khắc tinh, không dám thò đầu ra nữa.
Nguyên Cảnh cảm giác được rõ ràng, trong chớp mắt khi ngón tay của Tô Cẩm đặt lên cổ tay mình, cảm giác lạnh lẽo trong thân thể anh nhanh chóng biến mất, thay vào đó là hơi ấm dịu dàng.
Anh quay đầu lại nhìn Tô Cẩm, đã thấy Tô Cẩm vẫn đang chậm rãi ăn cơm, tay phải chưa từng đặt đũa xuống.
Anh khẽ dừng lại một chút, trong mắt hiện ra một nụ cười nhẹ.
Một lúc sau, Tô Cẩm rút tay lại và tiếp tục ăn cơm, như thể hành động vừa nãy chỉ là một đoạn nhạc đệm rất nhỏ, ngoại trừ hai người bọn họ ra thì không ai để ý tới.
Sau bữa tối, Tô Cẩm cùng với mấy người Nguyên Cảnh rời khỏi Lục gia.
Lúc đi cũng gọn gàng linh hoạt, dù sao thì những chuyện cần giải thích thì đã giải thích một lần, cái gì cần nhắc thì cũng đã nhắc.
Về phần sẽ có tình huống gì phát sinh thì cô cũng không thể nói chi tiết được…
Lục Chi Vận nhìn theo bóng dáng Tô Cẩm rời đi, ánh mắt tràn đầy ưu thương.
“Sau này chị có thể đi tìm A Cẩm nói chuyện phiếm được không?” Cô ấy khẽ thì thầm, Lục Chi Ninh vội vàng nói: “Chị đừng có nằm mơ nữa, thời gian của Tô quán chủ rất quý giá, cô ấy còn phải cứu khổ cứu nạn thì làm sao có thời gian nói chuyện phiếm với chị được?”
Lục Chi Vận nguýt anh ta một cái, sau đó nhịn không được nói: “Ôi, thật hâm mộ em họ mà, bây giờ em họ cũng đã là thủ tịch đại đệ tử của A Cẩm rồi…Nếu mà…”
“Đừng nghĩ nữa, Tô quán chủ không dễ dàng nhận đồ đệ đâu, mà chị cũng không có khả năng trở thành đồ đệ của Tô quán chủ.”
Lục Chi Ninh gọn gàng dứt khoát cắt đứt mộng đẹp của cô ấy, anh ta chỉ là người thích nói thật mà thôi.
Đây không phải là thọc một dao, đây là có lòng tốt nhắc nhở!
Thấy con trai và con gái mình lại sắp ầm ĩ, rốt cuộc thì Lục Chiêu Hoà không nhịn được nữa, ông ấy lên tiếng chuyển đề tài: “Vận nhi, lần này con về nước là định dự lễ cưới à? Đã chuẩn bị quà xong chưa?”
Sắc mặt Lục Chi Vận cứng đờ, vội vàng chạy lên trên lầu.