Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới
Chương 252
Tô Cẩm lần nữa đi tới gốc cây Hải Đường cách đó không xa.
Giờ phút này, ngọn lửa bên trong cây Hải Đường đã tắt, vốn dĩ nhánh cây um tùm, lúc này chỉ còn lại một thân cây trụi lủi.
Ngay cả ngọn lửa bên trong, cũng đang dần dần dập tắt.
Nguyên Cảnh còn có Sở Lâm theo sau lưng cô, Lục Chi Ninh cũng lại gần xem náo nhiệt, tình hình vừa rồi dọa người như vậy, bọn họ cũng không ở gần để quan sát gốc cây Hải Đường này.
Lúc này, chỉ còn cái thân cây.
Sở Lâm tò mò hỏi Lục Chi Ninh: “Chúng ta có thể đi qua đó xem không?”
Tô Cẩm ừ một tiếng: “Có thể, tình hình nơi này đã được giải quyết rồi.”
Lời vừa dứt, ngọn lửa bị dập tắt hoàn toàn, lá bùa trên cây Hải Đường kia cũng tan biến theo.
Sở Lâm lớn gan hơn, anh ta tò mò đi qua, nhấc chân đạp một cái, chỉ thấy gốc cây Hải Đường kia bị đạp trực tiếp bị gãy ngang như bị chặt đứt.
Sở Lâm vô cùng khiếp sợ, chẳng lẽ sức lực của anh ta đã lớn như thế sao?
Một giây sau, anh ta thấy cây hải đường bị gãy đôi ra này, chỉ còn lại có lớp vỏ mỏng manh bên ngoài, bên trong rỗng tuếch.
Sở Lâm thán phục một tiếng: “Sư phụ, thật sự là xác rỗng! Hơn nữa còn trống rỗng vô cùng lợi hại!” Lúc anh ta đạp tới, cảm giác giống như giấy.
Tô Cẩm đi qua thản nhiên liếc một chút: “Sư phụ đã khi nào nói sai chưa? Nói nó là xác không, nó chắc chắn là xác không.”
Trong mắt Sở Lâm viết đầy hai chữ sùng bái.
Anh ta phải cố gắng trở nên lợi hại giống như sư phụ!
“Vậy phần còn lại của cây Hải Đường này thì sao?”
Tô Cẩm trả lời: “Không còn tác dụng gì nữa, cũng sẽ không tạo được thành thương tổn gì, ném vào trong đống rác là được.”
Về phần tại sao không trực tiếp thiêu nó thành tro bụi, đương nhiên đó là bởi vì Tô Cẩm cũng muốn để người của Thiên Uyên nhìn một chút, gốc Hải Đường này có kết cục gì.
Mỗi một lần Thiên Uyên tính toán, sau khi gặp phải Tô Cẩm, đều kết thúc trong thất bại.
Cô và Thiên Uyên chiến đấu với nhau, cũng đã giật lớp màn che ra từ lâu.
Lần này, lại là Thiên Uyên thua.
Sau đó, Tô Cẩm lại dạo một vòng quanh biệt thự Lục gia, lặng lẽ bố trí một trận pháp ở Lục gia.
Làm xong trận pháp, Tô Cẩm chỉ điểm cho Lục Chi Ninh vài câu: “Chuyện trận pháp, ngoại trừ mấy người chúng ta biết, thì đừng nhắc tới với người khác, còn nữa, nếu như bên khu nhà cũ của Lục gia có vấn đề gì, thì đón ông cụ Lục về ở chung, hiện tại, biệt thự của Lục gia rất an toàn.”
Lục Chi Ninh cũng không ngốc, đầu tiên là Tô quán chủ kiểm tra một lần, sau đó lại bố trí trận pháp, có lẽ hiện tại biệt thự này sự an toàn phòng thủ đã thăng cấp không ít.
Anh ta lập tức đồng ý, sau đó nói: “Tô quán chủ tận tâm tận lực như thế, bây giờ tôi đi bàn giá cả với Sở Lâm!”
Đáy mắt Tô Cẩm tràn ra ý cười: “Lục Nhị thiếu gia thẳng thắn!”
Cô chỉ thích khách hàng thẳng thắn như vậy!
Lục Chi Ninh lôi kéo Sở Lâm bàn giá cả, Sở Lâm đối với ông anh họ này, mở miệng là bắt đầu vặt lông dê, sư phụ nói trận pháp phải thêm tiền, vậy trận pháp này tối thiểu phải thêm hai mươi triệu.
Cùng lúc đó, Lục phu nhân và đại tiểu thư Lục gia cũng chạy về Lục gia.
Lục phu nhân ở trên xe đã thấy Tô quán chủ còn có Nguyên Cảnh, bà ấy vội vàng phân phó tài xế dừng xe, vẻ mặt tươi cười xuống xe đi về phía Tô Cẩm.
“Tô quán chủ, Tam gia!”
“Khí sắc Lục phu nhân hồng nhuận phơn phớt, tướng mạo hoàn toàn như trước đây không tồi.” Tô Cẩm vừa cười vừa nói.
Chỉ là, lúc Tô Cẩm nhìn thấy một người khác xuống xe, nụ cười trên mặt, hơi ngưng lại mấy phần.
Lục phu nhân không chú ý tới vẻ mặt Tô Cẩm thay đổi, nghe thấy Tô Cẩm khen chính mình tướng mạo không tệ, nụ cười trên mặt cũng nhiều hơn không ít.
Dù sao Tô quán chủ thần cơ diệu toán, khiến cho Tô quán chủ khích lệ như này, Lục phu nhân khỏi phải nói vui vẻ biết bao nhiêu.
Bà ấy đi qua, thân thiết nhìn sang Tô Cẩm: “Tô quán chủ, đã lâu không gặp.”
Mắt thấy Lục phu nhân muốn hàn huyên với cô, Tô Cẩm lên tiếng chuyển chủ đề khỏi Lục phu nhân: “Phu nhân, vị phía sau bà, chắc là Lục đại tiểu thư hả?”
Lục phu nhân quay đầu lại, vẫy tay với con gái: “Vận Nhi mau tới đây, đây chính là Tô quán chủ đã cứu được cha con còn có Chi Ninh!”
“Đa tạ ơn cứu mạng của Tô quán chủ.” Lục Chi Vận đi tới, trên mặt mang theo ý cười nhợt nhạt.
Hai người đối mặt, Tô Cẩm tò mò nhìn Lục Chi Vận nhiều thêm một chút.
Mà Lục Chi Vận cũng đang quan sát Tô Cẩm.
Cô ấy cười hỏi: “Tô quán chủ, là tướng mạo tôi không tốt sao? Cô cứ nhìn chằm chằm vào tôi?”
Lục Chi Vận đối với việc đoán mệnh, thật ra cũng không phải là rất tin tưởng, nhưng sau khi cha trải qua chuyện ở thôn Khê Đàm, thì cứ khăng khăng nhận định ông ấy được Tô quán chủ cứu, bao gồm cả thái độ của mẹ, cũng ít khi thấy cố chấp.
Sau đó Lục Chi Vận lại hỏi Lục Chi Ninh vài câu, thái độ của Lục Chi Ninh cũng giống như cha mẹ.
Chuyện này khiến cho Lục Chi Vận tò mò nhiều hơn mấy phần về vị Tô quán chủ chưa từng gặp mặt này.
Cô ấy muốn biết, rốt cuộc là người như thế nào, có thể khiến cho ba người thân nhất của mình, lại duy trì thái độ thống nhất.
Hơn nữa chuyện quỷ thần, cô ấy nghe đã cảm thấy rất không đáng tin cậy.
Hiện tại, nhìn thấy Tô quán chủ là một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi, Lục Chi Vận càng hiếu kỳ hơn.
Tô Cẩm nhìn lại Lục Chi Vận, nghiêm túc trả lời cô ấy: “Không phải tướng mạo cô không tốt, là nhìn dáng dấp cô đẹp mắt, cho nên nhìn nhiều thêm mấy lần.”
Lục Chi Vận nhất thời cười ra tiếng, lần này, ngược lại là so với vừa rồi chân thành tha thiết hơn rất nhiều: “Cô rất biết cách nói chuyện, không giống như những đạo sĩ trong tưởng tượng của tôi lắm.”
Lục Chi Vận còn muốn nói tiếp vài câu, đã bị Lục phu nhân kéo lại.
Lục phu nhân thấp giọng nhắc nhở: “Vận Nhi, không được vô lễ với Tô quán chủ.” Con gái bị làm hư, Lục phu nhân sợ cô ấy nói ra lời gì không nên nói.
Lục Chi Vận bị mất mặt, trong chớp mắt, lại chuyển ánh mắt lên người Nguyên Cảnh.
“Tam gia làm sao lại rảnh rỗi đến Lục gia vậy? Lục Chi Ninh chắc là không có mặt mũi để mời được anh tới chứ?” Đáy mắt Lục Chi Vận nhiều hơn mấy phần tò mò, cô ấy đi về phía Nguyên Cảnh.
Nguyên Cảnh liếc cô ấy một cái, đi về bên cạnh vài bước, xem như tránh Lục Chi Vận, ý ghét bỏ trong đó, lại rõ ràng vô cùng.
Ánh mắt Lục Chi Vận lấp lóe, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Làm sao vẫn giống như trước kia lạnh lùng cách người ta ngàn dặm chứ? Tôi cũng sẽ không ăn thịt người…”
Mắt thấy Lục Chi Vận vừa xuất hiện, suýt nữa đắc tội hai vị đại phật, Lục phu nhân nhức đầu đẩy người vào.
“Con mau vào đi thôi, không có việc gì thì đừng đi ra nữa.” Lục phu nhân ghét bỏ nhắc nhở.
Lục Chi Vận cũng không muốn ở đây dây dưa, vừa vặn, cô ấy có việc phải hỏi Lục Chi Ninh một chút, cô ấy quay đầu, vừa kéo em trai ruột đang cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại, trực tiếp dẫn người cùng nhau vào Lục gia.
Thậm chí, Lục Chi Vận còn muốn kéo theo Sở Lâm, đáng tiếc, Sở Lâm chạy nhanh, đi thẳng tới bên cạnh Tô Cẩm.
Lục Chi Vận ngại không dám ra tay, cân nhắc bắt từng người một.
Lục Chi Ninh im lặng k** r*n: “Chị túm em làm cái gì? Cũng không phải em ghét bỏ chị…”
Lục Chi Vận quay đầu thật nhanh nguýt anh ta một cái, ý tứ uy h**p mười phần: “Em lặp lại lần nữa!”
Lục Chi Ninh há hốc mồm, không dám lên tiếng.
Ghét bỏ cô ấy chính là Nguyên Cảnh, chứ không phải anh ta, anh ta chẳng qua là nói lời thật lòng mà thôi.